Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 4.9: Sân thượng

Hạ Kinh Thiền gãi cánh tay có tận mấy nốt muỗi đốt, hơi khó chịu, muốn hỏi mượn dầu thơm của các bạn xung quanh nhưng phần lớn sinh viên đều đã đi nghỉ, không tiện làm phiền.

Cô đứng dậy, quay về ký túc xá nữ để lấy một lọ dầu thơm.

Vì ký túc xá mới đang được tu sửa nên hiện giờ tòa ký túc số 12 mà cô đang ở tạm thời là ký túc chung của cả nam lẫn nữ, con gái sống ở tầng bốn, năm và sáu, còn con trai sống ở tầng một, hai và ba.

Bình thường thì tầng của ai người đấy sống, nước sông không phạm nước giếng, ngoài việc thỉnh thoảng lên xuống cầu thang nhìn thấy đám con trai mặc quần cộc chạy đi chạy lại nghênh ngang ở hành lang ra thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Trên tầng ba có phòng trực dành cho giáo viên đời sống nên con trai cũng không thể lên các tầng của con gái.

Lúc này đã gần một giờ sáng rồi, tòa ký túc xá vắng tanh không một bóng người, thành phố C nằm trong một khu vực núi, vừa hay Đại học Nam Du lại được xây dựng nằm trong núi, được núi bao quanh, gió thổi qua hành lang, có phòng còn chẳng thèm đóng cửa, cánh cửa bị gió thổi kêu cót két.

Hạ Kinh Thiền vừa lên lầu đã thấy hối hận, đêm đến tòa ký túc xá này có gió lạnh thổi từng cơn, âm khí âm u tĩnh mịch khá đáng sợ.

Nhất là phòng ký túc của cô còn ở tận tầng sáu.

Nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi cũng đóng cửa rồi, nếu không lấy được dầu thơm thì chắc chắn đêm nay sẽ bị vô số con muỗi “bao vây tấn công”, coi cơ thể cô là túi máu, đừng hòng ngủ ngon.

Hạ Kinh Thiền bấm bụng lên lầu, loáng cái đã chạy về phòng ký túc, lấy lọ dầu thơm ở trong tủ ra rồi lại cuống quýt chạy xuống lầu.

Trong khu ký túc xá vắng tanh không một bóng người, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy Hứa Thanh Không từ phía xa.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh như một chàng trai lười biếng trong manga, đi vào ký túc xá không người một mình.

Hạ Kinh Thiền cứ tưởng anh cũng về ký túc xá để lấy dầu thơm, thế là cô đứng ở dưới lầu đợi anh, muốn tranh thủ cơ hội nói chuyện với anh thêm mấy câu, cố gắng làm thân càng nhanh càng tốt.

Nhưng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà cô vẫn không đợi được Hứa Thanh Không xuống lầu.

Trong lòng cô gái hơi hoài nghi.

Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, dư chân có thể xảy ra bất cứ lúc nào, anh ở trong nhà suốt một thời gian dài như thế thật sự quá nguy hiểm!

Hạ Kinh Thiền bước vào tòa ký túc vắng lặng, cửa phòng ở mỗi tầng đều đóng chặt, tiếng bước chân của cô vang vọng trong lối đi yên tĩnh.

“Hứa Thanh Không?”

Không ai trả lời cô.

Mãi cho đến khi Hạ Kinh Thiền nhìn thấy cánh cửa gỗ trên sân thượng bị gió thổi kêu rầm rầm thì cô chợt nhận ra điều gì đó, leo cầu thang ba bước cũng thành hai, đẩy cửa gỗ ra, đi lên sân thượng.

Quả nhiên, chàng trai kia đang đứng trên sân thượng trong sự cô độc, chuẩn bị tung người nhảy xuống.