Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 4.5: Sân thượng

Các đội viên còn đang mải bàn xem tối nay ăn gì, chỉ có Hạ Kinh Thiền chớp mắt, phối hợp nói: “Không biết, là ai vậy?”

Hạ Trầm Quang nhảy lên làm một cú úp rổ, bảng bóng rổ vang lên hai tiếng ù ù: “Chính là tại hạ! Tỏa sáng trên sân khấu, chắc chắn sau này trong giới bóng rổ sẽ có một chỗ đứng cho Hạ Trầm Quang tôi!”

Hạ Kinh Thiền: “...”

Quay đầu nhìn các đội viên, bọn họ vẫn đang say sưa bàn xem tối nay sẽ ăn lẩu hay xiên nướng, dường như họ đã quá quen với màn trình diễn làm màu, tự diễn tự high của Hạ Trầm Quang.

Bố thời trẻ sôi nổi quá, so với người đàn ông trung niên đang nặng gánh tiến về phía trước, không mơ không mộng trong tưởng tượng của Hạ Kinh Thiền, phải nói là khác biệt hoàn toàn.

Cô chợt nhớ đến câu thơ mình từng nhìn thấy trong tiết ngữ văn.

Hoa tàn đi còn có ngày hoa lại nở, người già đi nào có ngày xanh trở lại.

.....

Khi bóng tối buông xuống, Hạ Kinh Thiền vẫn luôn ngồi trong phòng thể dục xem bố cô chơi bóng rổ, không nỡ rời đi.

Hạ Trầm Quang thuộc kiểu tuyển thủ chăm chỉ chịu khó, tất cả đều dựa vào việc thức khuya dậy sớm, luyện tập sáng chiều không biết mỏi mệt từ khi còn nhỏ mới có thể có được trình độ và kỹ thuật vượt xa một chàng trai bình thường như ngày hôm nay.

Điểm này lại hoàn toàn khác với Hứa Thanh Không, Hứa Thanh Không là thiên tài bóng rổ thật sự.

Là loại tư chất trời sinh khiến Hạ Trầm Quang của sau này ghen tị đến mức đỏ mắt.

Đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái tóc xoăn tự nhiên, dáng vẻ hơi ngố lao vào phòng thể dục, nhìn về phía Hạ Trầm Quang với vẻ vô cùng lo lắng: “Anh Trầm Quang, vừa nãy xảy ra động đất, anh không sao chứ, không bị thương chứ! Em lo quá đi à!”

Hạ Trầm Quang vừa nhìn thấy cô ấy, hai hàng lông mày đều nhíu chặt lại thành hình chiếc bánh quai chèo.

“Em lại tới đây làm gì thế?”

“Người ta lo cho anh mà, vừa xảy ra động đất một cái là em chạy đến thăm anh luôn đó.”

“Luôn?”

“Ừ, đúng vậy!”

Hạ Trầm Quang thật sự cạn lời, nói: “Từ lúc xảy ra động đất đến bây giờ đã qua tận mấy tiếng đồng hồ rồi, quãng đường em chạy đến đây xa thật đấy nhỉ!”

Tô Mỹ Vân cười nói: “Người ta đến quầy bán quà vặt mua cây kem ăn cho đỡ sợ, tiếp đó lại dọn chiếu ra sân thể dục cùng các bạn, sau đó vào canteen ăn một bát miến khoai tây, tiếp theo lại ra vườn hoa đọc sách một lúc, xong xuôi bèn chạy đến đây luôn còn gì!”

Hạ Trầm Quang: “Cảm ơn, em quan tâm đến anh thật sự!”