Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 4.2: Sân thượng

Chỉ là cái tên Hạ Trầm Quang này cứ như một hòn đá chết tiệt vậy, sống chết không chịu cho anh ta đi cửa sau. Nếu xét theo thực lực thật thì trình độ gà mờ của anh ta sao có thể thể hiện bản thân được.

Chết tiệt...

Từ Văn Dương nhìn đi nơi khác, nhìn thấy túi thể thao của Hạ Trầm Quang được đặt trên ghế nghỉ, một góc của tờ đơn xét tư cách tham gia giải đấu bóng rổ đại học đã được đóng dấu đỏ lộ ra ngoài.

Nghĩ đến sự khinh thường của Hạ Trầm Quang đối với mình, trong lòng Từ Văn Dương nổi lên suy nghĩ trả thù.

Thấy xung quanh không có ai chú ý đến mình, anh ta lẳng lặng đưa tay lấy tờ đơn xét duyệt.

Mắt thấy tay sắp chạm vào tờ giấy, đúng lúc này, giọng nói sâu kín của một cô gái truyền đến từ phía sau...

“Anh muốn làm gì?”

Từ Văn Dương giật nảy mình, quay ngoắt đầu lại, bắt gặp đôi mắt to trong veo và ngây thơ của Hạ Kinh Thiền.

“Cô... cô là ai thế!”

“Người qua đường thôi.”

“Cô... cô muốn làm gì?”

“Đi qua thôi.”

Tuy Hạ Kinh Thiền đang cười, nhưng giọng nói của cô lại mang theo ý uy hϊếp: “Không cần biết anh muốn làm gì, tôi đều khuyên anh bỏ ngay suy nghĩ này đi, bằng không người chịu thiệt sẽ là chính anh đấy.”

“Cô nói linh tinh, bị điên à!”

“Không tin à?”

Hạ Kinh Thiền nói to với Hạ Trầm Quang đang ở trên sân bóng rổ: “Đội trưởng Hạ! Tên này ăn trộm đồ của anh này!”

Từ Văn Dương cả kinh, liên tục thanh minh: “Tôi không ăn trộm!”

Hạ Trầm Quang ném quả bóng rổ xuống đất rồi sải bước đi về phía họ: “Có chuyện gì thế?”

Hạ Kinh Thiền chỉ vào cặp sách của Hạ Trầm Quang đang đặt trên ghế nghỉ: “Em vừa thấy anh ta lục cặp sách của đội trưởng Hạ.”

Hai má Từ Văn Dương lập tức đỏ bừng lên: “Em... em không ăn trộm, em tìm xem có cốc nước không thôi, em muốn uống nước.”

Hạ Trầm Quang “huệ” khan một cái, đi tới túm lấy cổ áo Từ Văn Dương.

Thân hình gầy gò yếu ớt của Từ Văn Dương bị anh ấy xách lên như xách một chú gà con: “Anh Hạ, anh Hạ đừng vậy mà.”

“Lấy cốc của tôi để uống nước, cậu yêu thầm tôi à?”

“Em... em đâu có.”

“Thế cậu lục cặp tôi làm gì?”

“Em... em... em...” Từ Văn Dương hết đường chối cãi, chỉ có thể cúi đầu không nói.

Xung quanh có rất nhiều cô gái trên mặt hiện lên vẻ cười trộm, thì thầm bàn tán.

Từ Văn Dương chỉ mong đào một cái hố để chui xuống cho đỡ nhục.

Hạ Trầm Quang đi tới kiểm tra balo của mình, không mất thứ gì, tài liệu quan trọng nhất cũng còn nguyên ở đó.

Anh ấy ném cặp sách cho đội phó Tiêu Ngật, dặn anh ấy trông chừng cẩn thận.