Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 3.5: Mềm mại

Hạ Kinh Thiền thở phào một hơi, quay đầu nhìn Hứa Thanh Không.

Anh bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là khóe miệng hơi tím.

Cô nhìn thấy túi đeo vai của anh rơi xuống đất, sách vở bên trong rơi đầy ra đất, trong đó còn có mấy cuốn tài liệu tiếng nước ngoài mượn của thư viện.

Cô nhặt sách vở rải rác dưới đất lên cho anh, phủi bụi dính trên cặp sách rồi đưa tới: “Hứa Thanh Không, anh không sao chứ?”

Chàng trai im lặng lắc đầu, nhận lấy cặp sách rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng Hạ Kinh Thiền lại không muốn thả anh đi dễ dàng như vậy, cô túm lấy cổ tay anh: “Đợi đã.”

Như bị điện giật, Hứa Thanh Không lập tức rụt tay lại, nhíu mày nhìn về phía cô, mất tự nhiên nói: “Đừng đυ.ng vào tôi.”

“Em không có ác ý.” Cô gái đi đến trước mặt anh, nở một nụ cười cởi mở trong sáng: “Anh từng giúp em, vậy nên em cũng muốn trả ơn anh.”

Hứa Thanh Không nhìn gương mặt của cô gái, như bông hoa dành dành trắng nở rộ đầy xinh đẹp, mang cho người ta một cảm giác ấm áp và tươi sáng.

Anh không nhớ mình từng giúp cô cái gì.

“Tôi không quen em.”

“Không sao hết, bây giờ quen rồi đó thôi.” Hạ Kinh Thiền lấy khăn giấy ở trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng cho anh: “Em cứu anh hai lần rồi, rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì vậy? Rõ ràng...”

Rõ ràng là một người đàn ông tỏa sáng lấp lánh như thế, tại sao anh của thời niên thiếu... lại chật vật như vậy?

Hứa Thanh Không không quen với sự tiếp xúc gần gũi như vậy, vô thức lùi về phía sau hai bước, nhưng Hạ Kinh Thiền lại không quan tâm đến hành động trốn tránh của anh, cô kiễng chân, cẩn thận từng li từng tí lau vết máu trên miệng cho anh...

“Em là Hạ Kinh Thiền, nếu anh thấy cái tên này khó nhớ thì có thể gọi em là Tiểu Cửu, bố em cũng gọi em như vậy.”

Động tác của cô rất nhẹ rất nhẹ, như chiếc lông vũ xoa nhẹ lên vết thương của anh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Thanh Không cảm nhận được cảm giác được người khác đối xử nhẹ nhàng.

Không phải nắm đấm, không phải bạo lực, không phải cuộc sống thô bạo đầy lạnh lùng và cứng nhắc, không phải sự chế giễu và khinh miệt mà là giọng nói dịu dàng, là mùi hương thơm ngọt, là hơi ấm có thể làm tan băng tuyết...

“Anh có điện thoại không? Cho em mượn một lát được không?”

Hứa Thanh Không lấy điện thoại ra, đưa cho cô, cô mở màn hình, nhập số điện thoại của mình vào điện thoại của anh: “Này, đây là số của em, lúc không gặp nhau thì chúng ta liên lạc qua tin nhắn nhé!”

“...”

Có rất nhiều cô gái điên cuồng theo đuổi anh, nhưng một người tự nhiên như thế này thì đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp.