Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 3.3: Mềm mại

Hạ Kinh Thiền nhìn thấy một cô gái ôm một tập tài liệu đi ra khỏi tòa nhà, cô vội vàng gọi cô ấy lại và hỏi thăm cô ấy: “Cậu có biết Hứa Thanh Không đang ở đâu không?”

“Cậu tìm Hứa Thanh Không á?” Ánh mắt cô gái để lộ vài phần nghi hoặc.

“Ừ, ban nãy trông thấy anh ấy rơi xuống nước, tớ muốn biết tình hình của anh ấy bây giờ sao rồi, hơi lo ấy mà.”

“Thảo nào quần áo lại ướt hết.” Cô gái thờ ơ nhún vai: “Nhưng Trần Phi bên Khoa Thể dục vừa gọi anh ta ra khu vườn sau núi rồi.”

“Cảm ơn nhé!” Cô cảm ơn cô gái rồi vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà, cô gái kia cuống quýt gọi cô lại: “Này, cậu ơi!”

Hạ Kinh Thiền quay đầu, lại thấy dáng vẻ của cô ấy giống kiểu muốn nói lại thôi, chần chừ nói: “Nếu cậu muốn theo đuổi anh ta, tớ khuyên cậu... nên cẩn thận.”

“Tại sao?”

“Chắc là mấy cô gái ở các khoa khác như các cậu không biết... anh ta...” Cô gái kia còn chưa nói hết, trông thấy có mấy người đàn ông lớn tuổi nhìn như giáo sư bước ra khỏi văn phòng khoa thì vội vàng im bặt, chỉ nói với Hạ Kinh Thiền một câu: “Cứ nghe theo tớ là được, đừng dây vào anh ta, tránh xa anh ta ra.”

Nói xong, cô ấy rời đi luôn.

Tuy Hạ Kinh Thiền bối rối, nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, quay người chạy về phía khu vườn sau núi.

Dù thế nào đi nữa thì nhiệm vụ cấp bách bây giờ là đào Hứa Thanh Không về đội bóng của bố!

Hạ Kinh Thiền vừa chạy đến khu vườn sau núi đã nghe thấy có tiếng động trong lùm cỏ, cô rón rén đi tới, trốn sau thân cây, bất ngờ nhìn thấy có mấy chàng trai đang vây lại đánh hội đồng Hứa Thanh Không.

Quần áo trên người chàng trai vẫn còn ướt, bị mấy chàng trai dáng vóc cao to vạm vỡ vây lấy, như một con thú khốn khổ.

“Nói rõ ràng! Rốt cuộc mày đã làm gì bạn tao!”

Hứa Thanh Không bị đám người đè xuống bãi cỏ, một tên trong số đó ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm anh: “Chỉ đến nhà mày một chuyến mà khi về đã bị dọa nhập viện nghỉ học luôn, con mẹ nhà nó, rốt cuộc trong nhà mày có cái gì vậy!”

“Không nói đúng không!”

Nói xong, anh ta đứng dậy, nhấc chân giẫm thật mạnh lên mặt anh.

Cỏ dính lên gương mặt trắng lạnh của chàng trai, anh cắn môi dưới, đôi mắt đen như quạ lộ ra vẻ quật cường.

Cảnh tượng này khiến Hạ Kinh Thiền nhìn mà da đầu tê dại.

Cô cứ tưởng Hứa Thanh Không thời đại học hẳn là sẽ khí thế, kiêu ngạo và tao nhã lắm... nhưng chàng trai bị người ta giẫm mạnh dưới chân trước mắt lại trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mà cô nghĩ là anh nên có.

Anh như một con thú hoang, thở gấp từng hơi cực kỳ nặng nề, quần áo dính đầy bùn, bẩn thỉu và hèn hạ vô cùng.