Đi Trong Sương Mù

Chương 20: Nguy hiểm, bí ẩn, khó tín nhiệm

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 20.

Nguy hiểm, bí ẩn, khó tín nhiệm

Tín Túc vừa nói ra miệng, ánh mắt tất cả cảnh sát đứng ở đó lập tức đồng loạt tập trung nhìn chằm chằm lên người Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên nắm lại ngón tay hơi run rẩy, trầm giọng nói: "Không việc gì".

Hạ Tranh quay đầu, thoáng nhìn ra bên ngoài: "Chính là người anh mới mang về xích vào cạnh hệ thống sưởi kia à?"

Vừa rồi, Lâm Tái Xuyên không về một mình, trên tay anh còn xách theo một người. Vừa vào Cục Công an thành phố, anh đã xích người này vào cạnh hệ thống sưởi cạnh cửa.

Lâm Tái Xuyên: "Đúng vậy."

Hai giờ trước.

Lâm Tái Xuyên lái xe tới trường trung học Thịnh Tài, gặp bạn cùng phòng năm lớp 10 của Lưu Tĩnh để tìm hiểu về chuyện phát sinh một năm trước.

Lưu Tĩnh không giỏi xã giao, gặp gỡ bạn học của Lưu Tĩnh cũng chỉ ở trạng thái "gặp mặt chào hỏi" nên không phải chuyện gì người này cũng nói. Học sinh trung học nhìn thấy cảnh sát vốn dĩ phản ứng nói năng đã chậm chạp. Hơn nữa, Lâm Tái Xuyên không thể hỏi quá thẳng nên các bạn nhỏ cơ bản đều là vừa hỏi một câu đã ba câu không biết. Chỉ có người bạn cùng phòng này mới có khả năng cung cấp manh mối có ích.

Đó là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao sau gáy. Đứng trước mặt Lâm Tái Xuyên, cô có vẻ căng thẳng và cẩn thận. Cô nói nghiêm túc: "Tính cách Lưu Tĩnh vốn rất tốt, không phải kiểu rất hướng ngoại nhưng tuyệt đối không thể nói là quái gở. Em cảm thấy bạn ấy là một người rất lạc quan, luôn tự mình cố gắng để cuộc sống tốt hơn một chút".

Nói xong, sắc mặt cô tỏ ra hơi khổ sở, cô thở dài, lại nói: "Nhưng không biết đến học kỳ hai có chuyện gì xảy ra, tính cách bạn ấy đột nhiên thay đổi rất nhiều. Chúng em vốn là bạn tốt. Trong ký túc xá, em và bạn ấy quan hệ tốt nhất. Chuyện gì bạn ấy cũng đều chia sẻ với em. Nhưng sau này, bạn ấy đột nhiên trở nên rất ít nói, thành tích học tập luôn giảm xuống. Em hỏi bạn ấy đã xảy ra chuyện gì, bạn ấy cũng không nói với em".

"Em cảm giác có thể bạn ấy đã gặp chuyện gì đó. Nhưng em hỏi rất nhiều lần, bạn ấy đều không muốn nói. Thậm chí, bạn ấy còn cố ý tránh xa em".

Lâm Tái Xuyên hỏi, "Khoảng thời gian đó, Lưu Tĩnh có tiếp xúc với ai không?"

Cô gái cắn môi nhớ lại một lúc, "Hình như không có ai. Ở trường học đều là ở cùng với các bạn học. Sau đó, mỗi cuối tuần, bạn ấy sẽ đi gia sư bổ túc cho người khác. Khi đó, thành tích học tập của bạn ấy còn rất tốt. Điều kiện gia đình bạn ấy không tốt nên mọi chi phí sinh hoạt đều do bạn ấy tự ra ngoài kiếm tiền".

Mẹ Lưu Tĩnh nói có lần cô ấy nói đi bổ túc bên ngoài đột nhiên mất liên lạc, suốt đêm không về nhà. Thời gian cũng là ở học kỳ hai năm lớp 10... Là trùng hợp sao?

Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Em có biết khi đó, Lưu Tĩnh bổ túc cho ai không?"

"Nhiều người lắm. Nhà bạn ấy rất nghèo. Ở trường học, bạn ấy giúp các bạn cùng lớp học tiết thể dục hoặc tự học. Cuối tuần thì em cũng không rõ lắm. Nhưng bạn ấy từng nói với em, thầy Hình bảo bạn ấy đến gia sư toán cấp 2 cho con thầy ấy, trả công hình như cũng rất cao. Có điều, em không rõ cuối cùng bạn ấy có đi hay không".

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Thầy Hình?"

Cô gái giải thích: "Chính là phó hiệu trưởng hiện tại của bọn em, thầy Hình Chiêu".

Lâm Tái Xuyên chưa từng nghe thấy cái tên Hình Chiêu này. Nhưng phó hiệu trưởng trường trung học Thịnh Tài... Khi Lưu Tĩnh ốm nằm viện, tiền thuốc men đều do trường học chia trả. Bác sĩ phụ trách Lưu Tĩnh có nói, phó hiệu trưởng còn cố ý đến bệnh viện thăm cô ấy.

Hai người bọn họ có quan hệ gì?

Một học sinh bình thường ốm nằm viện lại quấy rầy đến phó hiệu trưởng tự mình ra mặt sao?

Các ý tưởng trong đầu Lâm Tái Xuyên quay nhanh, nhất thời có rất nhiều suy đoán. Anh hỏi: "Thầy Hình Chiêu này, em có ấn tượng về thầy ấy thế nào?"

"Em cảm giác thầy Hình là người rất tốt, không giống thầy chủ nhiệm của bọn em rất nghiêm khắc. Thầy Hình còn thường xuyên giúp đỡ học sinh nghèo như Lưu Tĩnh". Nữ sinh không nghe ra ý thăm dò của Lâm Tái Xuyên, đơn thuần cười cười, "Hơn nữa, thầy Hình rất đẹp trai, tính cách cũng tốt. Trong trường bọn em, rất nhiều nữ sinh tôn sùng thầy ấy!"

Nghe đối phương nói như vậy, Lâm Tái Xuyên liền biết đại khái không hỏi thêm được gì, ôn hòa gật gật đầu: "Xong rồi. Cảm ơn em đã phối hợp điều tra".

Dừng một chút, anh lại nhẹ giọng dặn dò: "Nếu về sau có ai hỏi em, em cứ nói không rõ tôi hỏi gì lắm, cũng không nói gì với tôi. Em hiểu không?"

Nữ sinh mười mấy tuổi tâm tư tinh tế, mơ hồ hiểu được ý tứ của anh, mặt nghiêm túc gật gật đầu: "Chú ảnh sát yên tâm. Em sẽ không nói".

Lâm Tái Xuyên rời khỏi khu dạy học, đi về phía cổng trường.

Lúc này, các manh mối trước mắt đều lung tung rối loạn, cuốn vào nhau, dù có liên hệ với nhau nhưng không hề theo trình tự, giống như một tấm võng đan xen rắc rối, phức tạp.

Mà trung tâm mấu chốt nhất của vụ án này có lẽ được giấu kín phía sau tấm võng lớn này.

Lâm Tái Xuyên mở cửa xe, định trở lại Cục Công an thành phố xem tình hình tiến triển bên Tín Túc. Vừa khởi động xe, anh lại phát hiện có điểm không bình thường. Xuống xe quan sát, anh thấy lốp xe bị chọc xì hơi, cả bốn lốp đều bẹp dí.

Anh vừa mới đỗ xe ở đây một tiếng. Đối phương rõ ràng cố ý nhằm vào anh.

Nếu dám ra tay trắng trợn, táo bạo như vậy, khẳng định đối phương đã chuẩn bị tốt, tránh để bị phát hiện. Đoán chừng camera theo dõi khu vực quanh trường cũng không ghi lại được gì.

Lâm Tái Xuyên đứng tại chỗ vài giây, gọi điện thoại cho cửa hàng sửa ô tô, bảo bọn họ đem lốp xe đến thay. Đối phương nói người trực ca tối không đủ, ít nhất phải nửa giờ sau mới đến được.

"Tôi biết rồi". Lâm Tái Xuyên không có thời gian chờ ở đây, ngắt điện thoại, anh chuẩn bị đặt xe đi về. Đơn hàng vừa chuẩn bị thành công, anh lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, hủy đơn, một mình đi bộ dọc đường cái về phía trước.

Mặt sau trường học có một cái ngõ nhỏ. Không ít học sinh thường đi tắt qua ngõ này trên đường từ nhà đến trường. Cái ngõ rộng không đến ba mét, cũng không được thay đèn đường đã hỏng. Mỗi khi trời tối, con đường tắt qua ngõ này trở nên tối tăm mờ mịt như trong truyện ma.

Lúc này còn chưa tới thời gian hết tiết tự học buổi tối, trên đường lạnh lẽo, bóng đêm dày đặc đến gần như không nhìn rõ bóng dáng.

Lâm Tái Xuyên đi đến nửa đường, sau lưng đột ngột truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Anh không quay đầu lại, cơ thể cúi về trước theo bản năng, một ánh dao sắc bén chợt lóe vụt sát qua. Một sợi tóc đen nhánh bị chém đứt xuống.

Vừa rồi, chỉ cần Lâm Tái Xuyên phản ứng chậm nửa giây, đầu anh nhiều khả năng đã bị dao đâm từ phía sau chém thành hai nửa!

Lâm Tái Xuyên lấy tốc độ cực nhanh, kéo giãn khoảng cách với người phía sau, sau đó, xoay người, quay đầu lại.

Bốn người đàn ông cao lớn, lực lưỡng từ trong bóng đêm đi ra.

Cầm đầu là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Người này có đôi mắt hẹp dài, trong bóng đêm ánh ra vẻ hung ác như sói hoang. Người này trầm giọng nói: "Đội trưởng Lâm, lá gan đúng là không nhỏ! Đi chọc người không nên dây, còn dám một mình đi đường ban đêm".

Lâm Tái Xuyên biết những người này hiển nhiên đến không có ý tốt, hai chân khẽ động, mắt chậm rãi quan sát bốn người, sống lưng kéo căng cảnh giác như loài báo đốm.

"Tranh thủ giờ vẫn còn thở được, sớm điện thoại cho thuộc hạ đến nhặt xác mày đi!"

Mấy người này không có tật xấu vai ác chết ở lắm mồm, nói chưa được hai câu liền lao lên.

Trong hoàn cảnh tầm mắt bị hạn chế do thiếu ánh sáng, thật ra đa phần nhìn không rõ động tác của đối phương mà chủ yếu dựa vào bản năng cùng phản ứng có điều kiện của chân tay do rèn luyện mà thành. Lâm Tái Xuyên nâng tay đỡ đòn tấn công của đối phương, nắm lấy cánh tay người nọ, vừa nhấc một chân, vung tay ném một người lên tường. Trong bóng đêm, vang lên một tiếng "rầm" rất lớn.

Không đợi anh kịp quay đầu, sau tai truyền đến tiếng gió của một loạt nắm đấm liên tục. Lâm Tái Xuyên hơi nghiêng cổ, nắm đấm trượt qua tai anh. Một đòn đánh trượt, người kia lập tức dùng cánh tay vòng quanh kẹp cổ Lâm Tái Xuyên, như giá bê tông cứng siết chặt lấy đoạn khớp xương yếu ớt.

Lâm Tái Xuyên hơi ngẩng đầu lên, đánh một khuỷu tay về phía sau. Động tác này rõ ràng là đòn tấn công phạm vi không lớn lắm nhưng người đàn ông phía sau giống như bị trúng một đòn mạnh ngàn cân. Người này lập tức bị đau đến méo mặt, ngay cả thắt lưng cũng cong xuống dưới, cánh tay kẹp cổ mất lực, bị Lâm Tái Xuyên tiện đà cúi người ném qua vai, rơi bịch xuống trước mặt.

Một người đàn ông cầm dao gào thét lao đến, hung hăng đâm một nhát về phía Lâm Tái Xuyên: "Đi chết đi!"

Lâm Tái Xuyên không né không tránh con dao bổ tới. Nháy mắt, toàn bộ cánh tay người đàn ông tê rần, dao tuột khỏi tay. Lúc dao sắp rơi xuống đất, Lâm Tái Xuyên đưa mũi chân đá nhẹ một cái, dao văng xa hơn mấy mét.

Bốn người kia cầm dao, Lâm Tái Xuyên dù tay không tấc sắt vẫn đánh nhau ngang tài ngang sức, nhất thời không bên nào chiếm ưu thế.

Nhưng đối phương dù sao cũng đông người, hơn nữa, còn đều là người to cao lực lưỡng, vai u thịt bắp, về tương quan lực lượng mà nói, phe bốn người đàn ông chiếm ưu thế. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai luôn nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Lâm Tái Xuyên, cuối cùng tìm được cơ hội, đột nhiên lao đến, giơ đầu gối hung hăng đạp vào bụng anh.

Lần này nếu trúng đòn, ít nhất bị gãy ba cái xương sườn. Lâm Tái Xuyên cố gắng nhấc chân cản. Xương cốt hai người mạnh mẽ va vào nhau, phát ra một tiếng "rắc" giòn vang!

Lâm Tái Xuyên rên lên một tiếng, không chống đỡ được mà quỳ một gối trên mặt đất.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai thở hổn hển, một tay dùng sức túm tóc anh kéo lên, bắt anh ngửa đầu, giọng tàn nhẫn, "Không phải đánh nhau giỏi lắm à? Hả? Sao không đánh tiếp?"

Lâm Tái Xuyên nửa quỳ trên nền đất cứng, tay bị bẻ quặt sau lưng. Anh bị bắt ngẩng đầu, hầu kết hơi chuyển động đầy khó khăn, thấp giọng hỏi: "Là ai phái mấy người tới?"

Người đàn ông cười lạnh, rút một con dao nhỏ từ thắt lưng, nói hung ác: "Muốn trách thì tự trách mình tay dài quá, chắn đường thiếu gia nhà họ Hứa. Mau xuống âm phủ để sớm ngày đầu thai".

Lâm Tái Xuyên hơi rũ lông mi.

Mấy người này không thể là người nhà họ Hứa phái đến.

Hứa Ấu Nghi đã không có khả năng phản cung. Gia tộc họ Hứa hiện nguyên khí đang bị tổn hại nặng nề, lung lay sắp đổ, tự lo việc của mình còn không xong, không cần phải đối đầu với cảnh sát, lại không biết chết sống mà báo tên như vậy.

Nếu không phải gia tộc họ Hứa, vậy sẽ là ai...

Lâm Tái Xuyên thu liễm sắc mặt, cả người đột nhiên đè về phía trước, bằng một thế Nhu thuật siêu việt lạ thường, thoát khỏi gông cùm xiềng xích kín không kẽ hở của đối phương. Ngay sau đó, anh trở tay, túm lấy đối phương, ném mạnh xuống đất. Một tiếng vang lớn như vật nặng mấy tấn rơi rầm trên đất. Đến mặt đất cũng như rung lên!

Sau đó, anh đứng thẳng dậy, quét chân gạt người đàn ông đứng gần mình nhất ngã xuống đất. Trong nháy mắt, đối phương gục hai người!

Tất thảy việc này chỉ phát sinh trong tích tắc. Mấy tên đồng bọn khác còn chưa kịp phản ứng lại. Vài giây sau, hai tên còn lại mới gầm lên, chém dao về phía Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên chân sau khẽ đảo, đá mạnh mũi chân vào cổ tay đối phương. Người nọ chỉ thấy toàn bộ cánh tay cầm dao của mình tê rần. Con dao to, nặng vài cân tuột khỏi tay, rơi leng keng xuống đất.

Người đàn ông cắn răng, xông lên vung nắm đấm về phía Lâm Tái Xuyên. Chưa kịp làm gì, người này đã bị Lâm Tái Xuyên vung chân đá liên tiếp lùi về sau hai bước.

Mãi đến lúc này, người đàn ông mới sợ hãi phát hiện ra, tên cớm này lúc vừa rồi lấy một địch bốn thế mà vẫn chưa dùng toàn lực!

Mắt thấy đối phó tên cớm ngày càng trầy trật, người đàn ông đảo mắt nhìn quanh, phát hiện đồng bọn vẫn nằm trên mặt đấy giả chết không nhúc nhích, nhất thời nổi giận quát: "Lão Tám, mẹ nó, mày đang làm gì? Còn không nhanh lên?!"

Đó là một người đàn ông lực lưỡng cao gần một mét chín, bị Lâm Tái Xuyên ném trên đất nửa phút vẫn chưa bò dậy. Người này nghe tiếng quát, mặt xanh mét, cắn răng chống hai tay lên mặt đấy, vừa rút ngắn được khoảng cách, lại bị Lâm Tái Xuyên từ trên cao dẫm một chân nằm bẹp lại đất!

Đều là mấy người đao thương liếʍ máu nhìn đã quen, bị ép đến cảnh khốn cùng ngược lại bị ép ra huyết khí không muốn sống, người đàn ông hai mắt đỏ quạch, lấy ra một con dao nhỏ sắc lẻm từ trong túi quần, cầm dao đâm về phía Lâm Tái Xuyên, tốc độ ra tay rất nhanh, tiếng gió vun vυ't bên tai.

Lâm Tái Xuyên nhanh nhẹn phản ứng, nghiêng người tránh thoát, một tay tóm lấy cánh tay đối phương, tay kia tóm ở thắt lưng. Điểm tiếp xúc vừa tạo, Lâm Tái Xuyên lập tức phát lực, ném mạnh đối phương về phía trước. Người đàn ông bị ném bay lên không trung, ngã văng ra hơn 3 mét.

Cơ thể người đàn ông gần 100 cân bị ném một vòng lên không trung, rơi "bịch" một tiếng xuống đất, lại lăn thêm nửa mét ra xa.

"Mẹ nó......"

Người đàn ông đưa tay sờ soạng máu trên cằm, nhổ ra nửa cái răng, từ kẽ răng chửi một câu.

Lâm Tái Xuyên ra tay vừa chính xác, vừa tàn nhẫn, so với đám người đơn thuần dựa vào sức mạnh cơ bắp không phải cùng trình độ kĩ thuật. Người đàn ông bị quăng một cái, lục phủ ngũ tạng như bị ném đứt đoạn, đau điếng. Mồ hôi lạnh tuôn xuống ào ào. Thậm chí, đau đến không cong được lưng bò lên.

Không ngờ tên cớm nhìn bên ngoài có vẻ mảnh khảnh, nho nhã yếu ớt có thể đánh đến thế. "Ông chủ thuê" không hề cung cấp thông tin này. Mấy người thấy tình hình không đúng, thân ai nấy lo, vừa bò vừa lăn bỏ chạy.

Chỉ có người đàn ông bị Lâm Tái Xuyên ném qua đầu nằm bò trên đất ngay từ đầu, bả vai lại bị Lâm Tái Xuyên vung chân đá một cái trật khớp, lúc này đang vặn vẹo người, kêu gào quỳ rạp trên mặt đất.

Lâm Tái Xuyên vẻ mặt lạnh băng đi tới, vung chân đá một cái lật người này quay lại, duỗi tay kéo, giữ lấy bả vai người này.

Anh nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, giọng bình tĩnh: "Đi cùng tôi một chuyến".

Lâm Tái Xuyên ra khỏi Cục Công an không mang súng, tay không còn có thể bắt được một người sống trở về. Đổi là người khác, khả năng thi thể đã lạnh ngắt. Anh dùng áo khoác buộc chặt người này, cho vào cốp xe, báo đồng sự lái xe đến, an toàn mang người về Cục Công an thành phố.

"Trước mắt còn chưa thể xác định ai là ông chủ thuê mấy người này", Lâm Tái Xuyên nói, "Loại sát thủ đánh thuê này đều là dân gϊếŧ người chuyên nghiệp, không có khả năng là lần đầu gây án. Phó đội trưởng Trịnh, anh đi so vân tay của người này một chút, xem có đang liên quan vụ án nào không".

Trịnh Trị Quốc gật đầu một cái, đứng dậy đi xử lý người vừa tự chui đầu vào rọ.

Nghe Lâm Tái Xuyên suýt chút nữa bị đao chém thành hai nửa, Hạ Tranh tức giận đập bàn rầm rầm, "Đúng là quá kiêu ngạo! Xã hội pháp trị, dám động đất trên đầu ông cố đây!"

Sa Bình Triết cũng cười lạnh một tiếng: "Nhìn ra được, thời đại thay đổi rồi. Đến mấy tên chó con, mèo con cũng dám xuất đầu lộ diện. Năm đó, đội trưởng Lâm làm huấn luyện viên, đám nhãi ranh này còn chưa cai sữa đâu!"

Tín Túc vốn đang quan sát tình trạng thương tích của Lâm Tái Xuyên, nghe vài người nói thế... cảm giác tất cả cảnh sát trong đội điều tra hình sự hình như đều là fan mất não lâu năm của Lâm Tái Xuyên.

Nhưng chuyện này cũng không kì lạ. Tín Túc đã từng điều tra bối cảnh của Lâm Tái Xuyên. Anh không giống với công chức bình thường. Lâm Tái Xuyên không phải tốt nghiệp trường Công an, thi vào Bộ Công an.

Cha mẹ anh đều là liệt sĩ. Lúc Lâm Tái Xuyên mười hai tuổi, anh được Cục An ninh đặc biệt của Bộ Công an mang đi bí mật đào tạo, dùng để thực hiện những nhiệm vụ có độ khó và nguy hiểm cao, người bình thường khó có thể hoàn thành. Ví dụ như việc nằm vùng.

Nhưng không biết vì lý do gì, cuối cùng, Lâm Tái Xuyên không được chọn tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm đó. Ngược lại, anh trở về thân phận cảnh sát hình sự bình thường.

Lâm Tái Xuyên vừa tròn 18 tuổi đã được Cục trưởng Cục Công an thành phố đương nhiệm Ngụy Bình Lương đề cử vào Cục Công an thành phố Phù Tụ. Có điều, khi đó, anh không phải dùng thân phận cảnh sát mà là huấn luyện viên võ thuật cho toàn bộ Cục Công an thành phố.

Theo ông chủ quán bar, hoặc nói cách khác là người từng là đồng sự trước kia của Lâm Tái Xuyên, khi đó, toàn bộ cảnh sát trong Cục Công an thành phố - cảnh sát trị an, điều tra kinh tế, ma túy, điều tra hình sự, thậm chí cả phòng cháy cách vách, tất cả các đội đều không phục tên nhóc vừa mới thành niên này trở thành huấn luyện viên. Mấy trăm người tổ chức thành một đội đi "đánh boss". Nhưng không ai đánh ngã được Lâm Tái Xuyên trên sân tập, càng không nói đến việc có thể đánh thắng anh.

Bị một đứa nhóc con bé hơn cả chục tuổi đánh đến không có khả năng phản đòn, đám cảnh sát xám xịt ai về phòng người nấy, cách gọi Lâm Tái Xuyên cũng từ "tên nhóc chưa mọc hết lông" thành "huấn luyện viên Lâm" đầy kính trọng.

Lâm Tái Xuyên dạy kỹ thuật đánh nhau ở Cục Công An gần hai năm, sau đó, được Ngụy Bình Lương giới thiệu vào đội điều tra hình sự. Tốc độ cất nhắc từ đó đến nay mau lẹ khiến người khác không thể tưởng tượng, trở thành đội trưởng đội điều tra hình sự trẻ nhất trong lịch sử. Đúng là có thể nói là huyền thoại có một không hai.

Cảnh sát già Sa Bình Triết cũng từng là "học trò" của Lâm Tái Xuyên. Anh đối đội trưởng vẫn luôn kính trọng và nể phục.

Cho dù cơ thể Lâm Tái Xuyên từng chịu trọng thương có tính phá hủy nghiêm trọng, không thể so được với trước đây, nhưng bằng vào mấy sát thủ năng lực nghiệp vụ không tốt lắm muốn lấy mạng anh... cũng là quá không biết lượng sức.

Kỹ thuật của Lâm Tái Xuyên là do tinh anh hàng đầu quốc gia tự mình dạy dỗ. Khi anh ở trạng thái đỉnh cao, quán quân quyền anh quốc tế chưa chắc đã là đối thủ của anh. Có điều, hiện nay anh không thường phát sinh va chạm cùng người khác, tạo thành gánh nặng quá lớn đối với cơ thể, tóm lại là tổn hại khó bù đắp được.

Tín Túc nhìn Lâm Tái Xuyên hiện tại trầm tĩnh, nội liễm, ôn nhuận như ngọc thạch được năm tháng mài giũa, không hình dung được dáng vẻ hăng hái, nhiệt tình của anh thời niên thiếu.

Người thiếu niên ấy có thể đánh toàn bộ cảnh sát trong Cục Công an tới tâm phục khẩu phục.

Nhưng bản thân tính cách Lâm Tái Xuyên cùng "bướng bỉnh khó thuần" thật sự khác biệt quá xa. Trên thực tế, rất hiếm thấy người tài giỏi ở tầng cao lại khiêm tốn, ôn hòa như anh.

Tín Túc chưa từng đánh nhau với Lâm Tái Xuyên nên không biết rốt cuộc, anh ở trình độ gì, do dự hỏi một câu: "Vậy anh có bị thương không?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Không đáng lo."

"Đừng lo. Đội trưởng Lâm của chúng ta rất lợi hại!", Chương Phỉ nhìn Lâm Tái Xuyên từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, nói đùa, "Cơ thể nhỏ bé này của cậu, đội trưởng Lâm chỉ cần một bàn tay có thể chặn ngang, vác cậu lên".

Tín Túc cúi đầu nhìn đoạn eo nhỏ gầy của bản thân, cảm giác lời này rất có đạo lý, vì thế cười dịu dàng, nói chậm rãi: "Vác lên thô lỗ quá. Tôi vẫn thích tư thế tao nhã hơn một chút".

Chương Phỉ: "........." Nhóc con, lời này không nói bừa thế được đâu.

Hạ Tranh hỏi: "Vậy Hứa Ấu Nghi kia còn cần thẩm vấn tiếp không?"

Lâm Tái Xuyên hơi trầm ngâm: "Dẫn đi trước đã."

Tín Túc không cạy được một chữ từ trên người cậu ta, chỉ sợ có ném chứng cứ đến trước mặt cậu ta, Hứa Ấu Nghi cũng sẽ không để lộ ra tình hình thực tế.

Hiện tại đã gần 9 giờ tối, các cảnh sát kết thúc tăng ca, tốp năm tốp ba rời khỏi văn phòng. Rất mong, chỉ còn lại hai người Tín Túc và Lâm Tái Xuyên.

"Anh thật sự không sao à?" Tín Túc thoáng nhìn xuống, "Cảm giác đùi phải của anh giống như không dám chịu lực".

Từ lúc Lâm Tái Xuyên đi vào, anh luôn đứng trụ trên chân trái, chân phải chỉ hơi chạm nhẹ trên đất.

Xương bánh chè của Lâm Tái Xuyên đúng là bị thương lúc đánh nhau, nhưng còn ở trong phạm vi chịu được, không nghiêm trọng lắm.

Lâm Tái Xuyên nói: "Chỉ bị va chạm một chút. Mấy ngày nữa sẽ bình thường. Không có việc gì".

Tín Túc lại hỏi: "Anh nghĩ bọn họ là người của ai?"

"Tôi không biết," Lâm Tái Xuyên thở dài, nói, "Vụ án này luôn khiến tôi có cảm giác như bị sương mù che mắt".

Làm cảnh sát hình sự thời gian dài, sẽ có một loại khứu giác nhạy bén đối với chân tướng.

Lâm Tái Xuyên trước mười hai tuổi đều ở Cục Công an thành phố lớn lên. Sau đó, lại được mang đi huấn luyện bí mật 5 năm. Từ nhỏ đến lớn luôn giao tiếp với mấy thứ này, năng lực đọc hiểu vụ án phạm tội người thường không thể so. Nhưng có rất ít vụ án khiến anh cảm thấy khó giải quyết như vậy.

Lâm Tái Xuyên nhất thời không nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cậu, "Cậu cảm thấy, Hình Chiêu có thể đã làm gì với Lưu Tĩnh?"

Tín Túc cũng không thể chắc chắn, nhưng từ những manh mối có được trước mắt, nhiều khả năng Lý Tử Viện và Lưu Tĩnh trải qua việc tương tự, đều là người bị hại trong tay thuộc hạ Hình Chiêu.

Trong lòng cậu có suy đoán nhưng không thể để lộ quá rõ cho Lâm Tái Xuyên.

Tín Túc châm chước trả lời: "Học sinh bình thường sẽ không nghi ngờ giáo viên của mình, đặc biệt là giáo viên đã vươn tay cứu giúp mình trong cảnh khốn cùng. Lưu Tĩnh có thể không đề phòng bị lừa đến nhà Hình Chiêu".

"Hình Chiêu cưỡng bức cô, hơn nữa còn lưu lại chứng cứ nào đó để gây sức ép, khiến Lưu Tĩnh không dám báo cảnh sát. Nếu Hứa Ấu Nghi là người biết nội tình, vậy tôi đoán, Hình Chiêu không chỉ bắt cô ấy "phục vụ" một người. Hứa Ấu Nghi hoặc là cha cậu ta, Hứa Ninh Viễn, chính là đối tượng phục vụ khác. Sau đó, Hứa Ấu Nghi "cứu vớt" Lưu Tĩnh khỏi tay Hình Chiêu, tự coi mình là anh hùng cứu vớt cô gái sa chân lỡ bước".

Hai mắt Lâm Tái Xuyên nhìn cậu không chớp.

Tín Túc không rõ nguyên do, cũng nhìn lại anh, nhưng cậu chớp chớp mắt, giọng nói gần như mang vẻ mờ ám không rõ, "Đội trưởng Lâm, trong sách nói, người nhìn nhau trong thời gian dài mà không phì cười như chúng ta, chứng tỏ là yêu thầm đối phương đấy".

Lâm Tái Xuyên không để ý lời chọc ghẹo của cậu, trái lại, lùi về sau một bước, nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, dùng giọng nói nghiêm túc chưa từng có, nói: "Trước đêm nay, tôi chưa từng nhắc đến tên Hình Chiêu. Mục tiêu điều tra của chúng ta cũng không đặt trên người ông ta. Quan hệ của ông ta và Lưu Tĩnh cũng không rõ ràng. Người khác thậm chí đến Hình Chiêu là ai cũng không biết".

"Cậu vì sao biết rõ ông ta xuất thân giáo viên, có bằng thạc sĩ 985?"

"Vì sao cậu lén điều tra ông ta? Cậu và ông ta hình như cũng không phải người trong cùng một vòng".

Biểu cảm trên mặt Tín Túc thoáng đờ ra trong một giây, ý cười trong mắt hơi ngưng lại, như thể không ngờ đột nhiên anh sẽ nói mấy câu này.

"Tôi có cảm giác, mặc dù vô cùng mịt mờ, cậu luôn cố ý vờ như vô tình tác động đến phương hướng điều tra của vụ án này". Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào cậu, nói rõ từng chữ một, "Tín Túc, nếu chân tướng sự việc giống với suy đoán của cậu, tôi nghĩ có một số việc, cậu cần giải thích với tôi một chút".

Từ khi bắt đầu tiếp xúc vụ án Trương Minh Hoa, mỗi một "suy đoán" của Tín Túc đều trở thành sự thật. Cậu "dự đoán" chính xác đến đáng sợ, giống như cậu đã sớm biết gì đó.

Tín Túc rũ mắt nhìn xuống, im lặng một lúc, đột nhiên cười thành tiếng, nghe có vẻ vô cùng vui sướиɠ.

Cậu cười đến không thẳng nổi eo, mãi một lúc sau mới ngừng lại được. Cậu đặt ngón tay lên đầu vai Lâm Tái Xuyên, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Lâm Tái Xuyên, tôi thật sự rất thích người thông minh".

"Về phần chân tướng... Anh có thể cùng tôi nhìn kết cục của vụ án này. Anh nhất định sẽ thấy". Tín Túc nhỏ giọng thì thầm, giọng vô cùng thân thiết, "Đến lúc đó, anh muốn biết gì, tôi đều có thể nói cho anh".

Bên tai đưa tới mùi hương nam giới mỏng manh, Lâm Tái Xuyên hơi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương gần trong gang tấc.

Anh luôn biết, động cơ Tín Túc vào làm trong Cục Công an thành phố không đơn giản. Trên người cậu cất giấu quá nhiều bí mật, nguyên nhân cái chết của cha mẹ, tính cách ngạo mạn, lạnh lùng, giác quan vô cùng nhạy bén đối với tội phạm... Đủ loại manh mối đều ám chỉ Tín Túc có một đoạn quá khứ không muốn ai biết, anh không thể đối xử với cậu như đồng sự bình thường.

Hơn nữa, Lâm Tái Xuyên còn có một loại dự cảm - Lời Tín Túc vừa nói, rất có khả năng là sự thật.

Thân phận Tín Túc và bọn họ cũng không giống nhau. Trong vòng của Tín Túc, cậu càng có nhiều con đường thu hoạch tin tức – những loại thông tin đặc quyền của "xã hội thượng lưu".

Hẳn cậu đã biết gì đó, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không tiện trực tiếp tiết lộ mà chọn cách thức mịt mờ để dẫn đường phương hướng phá án của cảnh sát.

Tín Túc thấy anh không nói gì, ý cười trong đáy mắt hơi thu lại, hơi cong môi dưới, hỏi: "Anh giận tôi à?"

Lâm Tái Xuyên không hiểu: "Gì cơ?"

Dừng một chút, anh lại nói: "Tôi không biết cậu cậu đã âm thầm điều tra được gì rồi, lại vì sao chọn giấu tin tức có được. Đây là ý muốn của cá nhân cậu. Trước mắt, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng cậu hẳn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Không cần tôi phải nhắc nhở cậu".

Che che giấu giấu trước mặt cảnh sát nhìn chung đều không phải chuyện gì tốt. Lâm Tái Xuyên là đang nhắc nhở cậu hành động không được vượt "ranh giới". Tín Túc ngầm hiểu, ôn hòa nói: "Tôi hiểu rồi".

Nói chuyện với người như Tín Túc, chỉ cần điểm một chút như vậy là đủ rồi, Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, về nghỉ ngơi đi".

"Ừm," Tín Túc vươn hai tay lên duỗi người, giống như đoạn trò chuyện không thoải mái vừa rồi chưa hề xảy ra, nói giọng mũi mang vẻ lười biếng: "Thật lòng không muốn tăng ca!"

Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu một cái: "Cậu cũng có thể không tăng ca".

Tín Túc cười thành tiếng: "Được rồi. Tôi không muốn mỗi ngày chạy 3000 mét quanh sân thể dục đâu. Tóm lại là con đường mình tự chọn, dù có phải tăng ca cũng không còn cách nào. Tôi chỉ tranh thủ ở trước mặt cấp trên tốt tính than vãn chút thôi. Lần sau, anh gọi điện thoại, tôi sẽ lại đến".

Giọng Tín Túc Trời sinh hơi mang theo giọng mũi, nhất là ở trước mặt Lâm Tái Xuyên, ngữ điệu nói chuyện luôn giống giọng làm nũng, nghe vào tai mềm như bông, lại hơi mang theo ý lạt mềm buộc chặt.

Chẳng qua Lâm Tái Xuyên trên phương diện này luôn không nhạy cảm, cũng nghe không ra ý "lấy lui làm tiến" của đối phương.

Trước khi đi, Tín Túc lại hỏi một câu: "Người ra tay tối nay, anh có ý tưởng gì không?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Đồng sự trong Cục Công an sẽ không để lộ hành tung. Nếu không phải những người đó luôn theo dõi tôi thì chính là sau khi tôi tới trường trung học Thịnh Tài, có người bí mật thông báo cho bọn họ".

Giáo viên bình thường không có thủ đoạn cao siêu như vậy. Lâm Tái Xuyên chân trước vừa bước vào trường học, sau lưng đã bị người theo dõi. Đối phương thậm chí táo bạo đến trắng trợn, lười không thèm che giấu.

Tín Túc vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Nhanh như vậy đã không chờ được".

Lâm Tái Xuyên mới vừa tra được đến Hình Chiêu, liền có người muốn ra tay bịt miệng anh. Kể cả nếu ra tay thất bại, còn có thể đổ tội lên người Hứa Ninh Viễn... Đúng là tính toán rất khéo.

"Có điều, mấy người bọn họ nhiều nhất chỉ là vật hi sinh được tự đưa đến cửa. Hẳn không hỏi ra được gì từ miệng bọn họ".

Người đàn ông bị Lâm Tái Xuyên dẫn về Cục Công an thành phố tên là Vương Cát Lương, từng có tiền sử phạm tội, còn có bản án cố ý gϊếŧ người bỏ chạy, trên hồ sơ một chữ "công tích vĩ đại" đỏ chót. Nếu không phải tự mình đến trước mặt Lâm Tái Xuyên chui đầu vào lưới, cảnh sát không biết khi nào mới có thể bắt được.

Có điều, giống với suy đoán của Tín Túc, người này không hề biết về nội tình của vụ án, chỉ nhận tiền làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể được coi là sát thủ bỏ đi. Người này còn một mực khẳng định chắc chắn ông chủ bỏ tiền ra thuê mình là người họ Hứa giàu có, trả tiền đặt cọc bằng tiền mặt, không lưu lại bằng chứng.

*

* *

10 giờ rưỡi tối, Lâm Tái Xuyên từ Cục Công an thành phố về đến nhà, vừa đẩy cửa phòng trộm ra, một bóng đen từ trong phòng khách nhào đến, chính xác đáp lên người anh.

Lâm Tái Xuyên đưa hai tay tiếp được bóng đen lao thẳng vào l*иg ngực, xoa xoa bộ lông của đối phương, mang theo vẻ xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, gần đây hơi bận nên về trễ. Có phải đói bụng rồi không?"

Quái vật khổng lồ trong l*иg ngực anh "Ư ử" kêu lên hai tiếng.

Lâm Tái Xuyên đưa tay ấn nút bật đèn. Một con bẹc-giê to lớn lông đen không ngừng lượn mấy vòng quanh chân anh, đưa mũi hít ngửi mùi hương trên người anh.

Đây là chú chó cảnh sát xuất ngũ Lâm Tái Xuyên nhận nuôi hai năm trước, tên là "Can Tương", thọ đã mười một tuổi. Bởi vì chó cảnh sát nhiều năm tiến hành huấn luyện cường độ cao cùng tác chiến trên thực địa khó khăn hiểm nghèo, thường tiêu hao thể năng quá đà, tuổi thọ thường ngắn hơn các loại chó khác rất nhiều. Chó cảnh sát có thể sống được đến hơn mười tuổi đã là vô cùng hiếm thấy.

Can Tương vốn cũng có một chó vợ, đặt tên thành một đôi. Chẳng qua, chó cảnh sát Mặc Tà đã hi sinh trong một trận truy kích ma túy. Vì thế, một cặp tên chỉ còn để lại một cái.

Lâm Tái Xuyên sờ sờ đầu nó, đổ đồ ăn cho chó và nước vào hai bát của nó, "Mau ăn đi".

Can Tương lại chỉ ngửi ngửi, như thể không có hứng thú, sau đó nhẹ cắn gấu quần Lâm Tái Xuyên, cẩn thận kéo anh về phía sô pha.

Lâm Tái Xuyên nương theo lôi kéo của nó, ngồi xuống sô pha. Cổ họng Can Tương lại ư ử kêu mấy tiếng, quay lưng chạy đến một góc trong phòng khách, dùng hàm răng ngậm một hòm thuốc màu trắng trở lại, để xuống trước mặt Lâm Tái Xuyên, sau đó, dùng cái mũi ướt nhẹp đẩy đẩy thùng thuốc về phía trước.

Lâm Tái Xuyên ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên ý cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn".

Chó cảnh sát có thể có khứu giác nhạy bén, lại rất hiểu tính người mà con người không thể giải thích. Nó chỉ cần ngửi mùi hương trên người Lâm Tái Xuyên liền biết anh bị thương.

Lâm Tái Xuyên đưa tay cởϊ áσ.

Cơ thể anh khung xương nhỏ. Có thể do luyện Nhu đạo từ nhỏ, thân hình anh so với nam giới thành niên nhỏ hơn rất nhiều, vòng eo thon chắc, cơ bắp rắn chắc xinh đẹp nhưng ẩn chứa vẻ đẹp có sức bật, là kiểu lực lượng mạnh mẽ có thể ném một người đàn ông gần trăm cân lên không trung một vòng rồi rơi xuống đất.

Chẳng qua, hiện giờ, trên khắp làn da trắng nõn của anh trải rộng vết thương. Nơi xảy ra va chạm khi nãy hiện rõ màu xanh tím. Xương bánh chè chân trái ứ huyết phồng lên. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã đủ khiến người khác hãi hùng.

Lâm Tái Xuyên rũ mắt, mở hòm thuốc ra, đổ thuốc nước ra lòng bàn tay, xoa ấm, sau đó ấn lên đầu gối, từ từ xoa bóp.

Kia rõ ràng là hình ảnh khiến người nhìn thấy đau đến hít hà một hơi, trên mặt Lâm Tái Xuyên lại không hề có biểu cảm gì, giống như anh đã sớm quen chịu đựng loại đau đớn kiểu này.

Can Tương ngồi canh trước mặt anh, trong cổ không ngừng phát ra tiếng rên ư ử ra vẻ đau lòng.

Loại vết thương này, mấy năm trước, Lâm Tái Xuyên căn bản đều sẽ không để ý. Có điều, sau khi bị trọng thương lần đó, cơ thể anh không còn "kiên cố" như trước. Đồ sứ bị vỡ một lần, chắp vá lại, chỉ cần hơi vô ý có thể sẽ vỡ vụn toàn bộ lần nữa.

Thậm chí, tay phải anh đến giờ vẫn không thể nổ súng.

Lâm Tái Xuyên bôi xong thuốc, cúi đầu cọ cọ nhẹ lên đầu Can Tương, "Được rồi, đừng lo nữa. Đi ăn gì đi".

Can Tương ngửi được anh cả người dày đặc mùi thuốc mới bắt đầu đi ăn khuya.

11 giờ, Lâm Tái Xuyên nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại. Anh cảm thấy từng cơn lạnh lẽo, đau buốt như dòi bò trong xương, bàn chân lạnh toát.

Loại đau đớn rất nhỏ nhưng rất rõ ràng này đã theo anh rất nhiều năm. Anh đã học được cách cùng tồn tại, rơi vào ngủ say.

Lâm Tái Xuyên rất ít khi nằm mơ. Bởi vì mỗi lần từ Cục Công an thành phố trở về, anh đều vô cùng mỏi mệt, không còn sức lực để nằm mơ. Nhưng không biết vì sao, tối nay, anh lại mơ thấy sự kiện 5 năm trước...

Trong mông lung, ý th bởi vì mỗi lần từ thị cục trở về đều phi thường mỏi mệt, không có tinh lực dùng để nằm mơ, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay buổi tối hắn lại mơ thấy 5 năm trước kia sự kiện ——

Một căn phòng mờ mịt, trong ý thức anh như thể vang lên giọng của một người, mang theo vẻ vội vàng mà dịu dàng.

"...... Tái Xuyên, anh phải cố gắng lên. Anh phải tỉnh lại".

"Còn rất nhiều tội ác đang đợi anh đi rửa sạch, còn có rất nhiều đôi mắt của các đồng đội cần anh vuốt xuống".

"Những đồng đội hi sinh đang nhìn anh. Anh cần mang theo ý nguyện của mọi người đi về phía trước".

"...... Tất cả đều sẽ tốt lên. Tôi hứa. Rất nhanh, tất cả đều sẽ tốt lên..."

"Nói cho tôi biết, Chim Ngói là ai?"

Trong bóng đêm yên tĩnh, Lâm Tái Xuyên chấn động, từ từ mở mắt ra.

Giọng nói của người trong giấc mộng quen thuộc không nói nên lời, như thể từng nghe thấy ở đâu đó.

Nhưng thật ra, sau lần đó, anh chưa từng nghe thấy giọng thiếu niên ở thời kỳ vỡ giọng đặc biệt dịu dàng, quẩn quanh như vậy.

...... Diêm Vương.

Nghe đồng sự được bố trí vào trong tổ chức "Tiết Sương Giáng" nói, sau khi sự kiện kia xảy ra, Diêm Vương mai danh ẩn tích nửa năm. Lúc ấy, rất nhiều người cho rằng Diêm Vương đã chết. Bên trong tổ chức đủ các loại giả thuyết bàn tán xôn xao, Diêm Vương vẫn trước sau không hề xuất hiện. Mãi đến một ngày nửa năm sau, cuối cùng, cậu ta mới lại hành động, vì tổ chức, rửa sạch một "chướng ngại vật" vô cùng khó chơi.

Lâm Tái Xuyên biết, phát súng cuối cùng kia của anh nhiều khả năng bắn trúng Diêm Vương. Nửa năm đó, hẳn là cậu ta nằm trên giường dưỡng bệnh cho nên không có bất kì tin tức gì.

Người vốn đứng đầu Tiết Sương Giáng khi đó, Chu Phong Vật, ba năm trước đột nhiên bệnh chết. Tổ chức tội phạm này sau đó được một người trẻ tuổi, tên là "Tống Sinh" tiếp nhận khống chế. Nghe nói quan hệ giữa Tống Sinh và Diêm Vương trước nay không hợp, vừa nắm quyền đã bắt đầu đã khắp nơi chèn ép thế lực của Diêm Vương. Bên trong tổ chức mơ hồ có xu thế chia rẽ.

Có điều, mấy người đứng đầu Tiết Sương Giáng làm việc cẩn thận. Những đồng sự nằm vùng cũng không thể tiếp xúc đến trung tâm tổ chức này nên manh mối có được vô cùng hạn chế. Thậm chí, Diêm Vương mặt mũi thế nào, bọn họ cũng không biết.

5 năm.

Không biết thiếu niên nguy hiểm, tối tăm, giỏi ngụy trang kia hiện giờ đã trưởng thành thành một kẻ địch đáng sợ đến thế nào.

Lâm Tái Xuyên vẫn luôn nghĩ không ra, Diêm Vương vì sao muốn cứu mình. Tình huống lúc ấy, nếu không phải Diêm Vương tạm thời xử lý miệng vết thương của anh, anh căn bản không chờ được đến lúc cảnh sát cứu viện.

Có thể chỉ là cao hứng nhất thời, không muốn "đồ chơi" của mình chết quá thoải mái. Hoặc có thể vì một nguyên nhân nào đó khác.

Nghe nói Diêm Vương tính tình cổ quái, vui giận bất thường. Những người bên cạnh đều rất khò thăm dò tâm tư cậu ta, đừng nói đến người ở cùng thời gian rất ngắn như Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên tỉnh lại đúng lúc không khéo, rạng sáng, 4 giờ. Anh nhắm hai mắt lại nhưng không thấy buồn ngủ. Một lúc lâu cũng không ngủ lại được, anh lại bất giác nhớ đến Tín Túc.

Trừ bỏ thiên phú kinh người về mặt điều tra phá án, người này cơ bản không hề có đạo đức tu dưỡng cần có của một người cảnh sát nhân dân. Giống như, người này Trời sinh thiếu cảm giác tín nhiệm, ý thức trách nhiệm và sự đồng cảm với người khác. Hoặc là nói, vì quá mức lý trí nên tình cảm với con người lại lạnh như băng.

Thậm chí, đôi khi, người này cố ý vô tình để lộ một vẻ ác ý từ trên cao nhìn xuống. Giống như đóa hồng đỏ tươi nở rộ, đem gai nhọn sắc bén giấu kín bên dưới vẻ đẹp mỹ lệ đầy mê hoặc. Diễm lệ, lạnh lùng, nguy hiểm.

Có lẽ, trên người Tín Túc đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất có thể có quan hệ với cha mẹ cậu. Lâm Tái Xuyên không thích bóc trần vết sẹo của người khác. Tính cách của anh đối với hành vi của cấp dưới đều là khoan dung. Chỉ cần không phạm vào sai lầm có tính nguyên tắc, cơ bản hầu như anh không nhúng tay can thiệp. Đối với người thích chọn việc nhẹ, lười làm việc như Tín Túc, nếu gặp phải cấp trên tính cách mạnh mẽ một chút, chắc hẳn đã ép buộc cậu đến không thở được.

Về phần có một số việc Tín Túc không muốn để lộ ra trước mặt nười ngoài, Lâm Tái Xuyên cũng không muốn miễn cưỡng cậu.

Chỉ là, Tín Túc luôn khiến anh có cảm giác không tốt lắm. Năng lực đọc án hình sự, khả năng phân tích động cơ phạm tội nhạy bén, vẻ lạnh nhạt khi đối mặt với nghi phạm đều không phải phản ứng nên có của một sinh viên vừa tốt nghiệp. Thật giống như cậu đã từng tự mình tiếp xúc với gì đó.

Thần bí, nguy hiểm...... Không thể tín nhiệm.

Lâm Tái Xuyên bất giác thở dài, nhắm mắt lại, mơ màng đến bình minh.

Hết chương 20

Đến chương 21