Khách Sạn Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 4

"Bà ơi, dừa nhà bà không mang đi bán à?" Trần Ôn Tửu chào hỏi bà cụ, nhìn bà đưa dừa tới cho mình thì hỏi.

"Chỉ có mấy trái, bán làm gì chứ? Để đó uống dần. "Bà cười ha hả nói, "Ngươi" trở về cũng tốt, uống nước dừa xong để lại cùi dừa, bà làm quả dừa Diệp Ba cũng cho ngươi ăn một điểm. ”

Bánh lá dừa chính là cùi dừa nạo thành sợi, thêm một ít đường để làm nhân, lấy gạo nếp bọc bên ngoài, cho vào một hộp nhỏ được làm bằng lá dừa để hấp.

"Không cần không cần, bà giữ lại tự mình ăn là được." Trần Ôn Tửu vội vàng cự tuyệt, nàng đã uống một quả dừa, làm sao còn có thể lấy lá do bà làm?

"Không có việc gì không có việc gì, dù sao đến lúc đó chắc chắn sẽ làm nhiều, ăn cũng không hết thì lại lãng phí, cho ngươi ăn mấy cái cũng sẽ không sao." Bà cười ha hả nói.

"Vậy cám ơn bà." Trần Ôn tửu cảm ơn, lại nói "bà để cho cháu hai cái thôi, còn lại để cho A Đệ, A Muội ăn. ”

A Đệ, A Muội cũng không phải nói là em của Trần Ôn Tửu, mà là cách xưng hô của người địa phương đối với mấy đứa nhỏ trong nhà. Chỉ cần nhìn thấy mấy đứa nhỏ, người lớn trên đồng loạt gọi a đệ và a muội không cần biết bọn nó mấy tuối hai vai vế như thế nào .

Trong nhà bà có một đứa cháu trai 8 tuổi và một cháu gái 5 tuổi nên Trần Ôn Tửu mới nói để lại cho a đệ a muội ăn.

"Cháu yên tâm, bọn họ cũng có." Bà nói, "Cũng không biết hai đứa nhỏ này chạy đâu, ta đi tìm bọn họ trở về tránh nắng, Cửu Cửu cháu khát thì rót nước uống nhé”

"Vâng ạ, bà cứ đi đi" Trần Ôn Tửu nói, nhìn bóng lưng bà rời đi mỉm cười, tâm tình cô thật sự rất tốt, được bà nhiệt tình khoản đãi như vậy cô rất cao hứng.

Kỳ thật bà nội nói tuổi của bà cũng không tính là rất lớn, tuy rằng cùng thế hệ với bà nội của Trần Ôn Tửu nhưng thực tế bà cũng chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, thân thể còn rất khỏe mạnh

Người bà này với nhà Trần Ôn Tửu coi như có một chút quan hệ thân thích, đa số người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, chỉ là mối quan hệ gần hay xa thôi, còn có một số ít thì hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nhưng trong một nhà cũng có người này họ hàng với người kia. Cho nên chung quy lại đều là họ hàng không của bên này thì của bên kia.

Ví dụ như người bà vừa rồi, con gái bà gả cho cháu ngoại của bà ngoại Trần Ôn Tửu, cho nên tính ra Trần Ôn Tửu cùng bà chính là thân thích. Nhưng trên thực tế, bà không có quan hệ huyết thống gì với Trần Ôn Tửu.

Trần Ôn Tửu trốn dưới tàng cây uống xong một quả dừa thì đem quả dừa rỗng đặt lên bàn, lại từ trong túi của mình lấy ra một túi lớn bên trong có khoảng mười cái bánh đậu xanh, còn có một gói bánh xốp vị dừa mềm đặt lên bàn.

Uống một quả dừa của bà cũng không tốn tiền, không bằng cho bà một ít bánh bích quy để ăn, dù sao răng của bà cũng vẫn còn tốt, ăn bánh quy vẫn có thể.

Trần Ôn Tửu đem bánh đậu xanh cùng bánh uy hóa đặt lên bàn rồi đi về, nàng còn phải trở lại sửa sang hành lý của mình một chút, thuận tiện cũng kiểm tra phòng ốc xem còn chỗ nào cần cải thiện một chút.

Trần Ôn Tửu xách túi về nhà, nhìn phía trước nhà mình có hai gốc cây lớn, trước cửa có hai chậu hoa. Như vậy cũng rất tốt, ít nhất còn có một chút cây xanh, còn hơn là cái gì cũng không có, vào mùa hè nóng bức cũng bớt chút khó chịu.

Bất quá hai cây đại thụ cùng hai chậu cây xanh thật sự là hơi ít, cô phải cố gắng kiếm tiền mở khóa càng nhiều đồ vật, đổi một ít cây xanh mới được.

Trần Ôn Tửu xách đồ lên lầu, sau khi trở lại phòng thật sự là nóng không chịu nổi nên chạy tới phòng tắm, tắm rửa thay quần áo, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.

Sau khi tắm rửa, cô lấy quần áo trong máy giặt ra phơi nắng trên ban công, sau đó chờ tóc khô rồi trực tiếp ngủ. Mùa hè thật sự là không muốn ra ngoài, cũng không biết có thể làm gì, không bằng ngủ.

Chờ Trần Ôn Tửu tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều, cô lười biếng ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn mặt biển xa xa, cuộc sống như vậy coi như rất thú vị.

Chỉ là chờ sau khi khách sạn của nàng khai trương phỏng chừng sẽ phải bận rộn. Cũng không thể làm gì khác được, bây giờ tiền tiết kiệm của cô đã đổ hết vào sửa sang nơi này, không những vậy còn phải vay tiền bạn thân nữa. Bây giờ phải làm việc để trả nợ thôi.