"Anh ổn chứ?"
Cô không khỏi lo lắng thực sự, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của Trì Duy, giọng nói rất dịu dàng: "Có phải cánh tay này bị va chạm không? Còn cử động được không?"
Trì Duy nhíu mày, có thể nghe thấy tiếng rít qua kẽ răng của cậu.
Một lúc sau, cậu nói: "Không sao."
Trịnh Vũ Vi nói: "Chúng ta về thôi."
"Đến bệnh viện trước."
Trì Duy nhắm mắt lại: "Chết tiệt, nếu để tao gặp lại thằng khốn đó thì đừng trách tao."
"Được rồi, em đỡ anh, đi chậm thôi."
***
Ở phía bên kia của đường chạy, Yến Hồi đang chậm rãi bước đi. (tới đây)
Lục Quân Bạch nhanh chóng chạy lên, cười không kiềm chế được: "Hahaha buồn cười chết mất, tam ca, cậu ta thật là kém cỏi, anh chỉ va nhẹ một cái mà đã nằm bẹp trên đất không dậy nổi, nếu thật sự đánh nhau, liệu cậu có thể chống lại một ngón tay của anh không?"
Yến Hồi ngẩng đầu ngắm trăng, rồi cúi đầu bước trên bóng của mình, một lúc lâu sau, đáp: "Chỉ là cậu ta không đề phòng, sự chú ý của cậu ta đều tập trung vào cô ấy."
"Hả?"
Lục Quân Bạch tiến gần lại có chút không hiểu: "Ý là nếu cậu ta có đề phòng, anh sẽ không thể va vào?"
Yến Hồi liếc nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói: "Cũng không hẳn."
"Em đã nói mà!"
Lục Quân Bạch lại vui vẻ, như thể chính mình đã dạy cho Trì Duy một bài học: "Tam ca mặc dù không hay động thủ, nhưng chưa bao giờ thua trong các trận đấu, mỗi lần đánh em đều..."
"Phì phì phì!"
Lục Quân Bạch vừa nói vừa nhổ nước bọt vài cái: "Tên biếи ŧɦái đó làm sao xứng đáng được so sánh với thiếu gia này!"
Yến Hồi: "..."
Lục Quân Bạch nói rồi không hiểu sao lại nhớ ra điều gì đó, cười đến mức mép rách ra đến tận mang tai: "Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy nhìn gần, cô gái nhỏ của anh thật sự quá đẹp!"
Yến Hồi lạnh lùng nhìn lại: "Ừm?"
Lục Quân Bạch không hề nhận ra có gì nguy hiểm, vẫn chìm đắm trong vẻ đẹp của Trịnh Vũ Vi: "Quá trẻ, bình thường không trang điểm đã rất đẹp rồi, hôm nay vừa trang điểm, chẳng phải giống hệt một công chúa nhỏ sao?"
Nói rồi anh ta lại lắc đầu: "Tiếc quá tiếc quá, nếu đó là em gái của em, đảm bảo là một công chúa nhỏ, nhưng cô ấy lại ở trong một hoàn cảnh như vậy, nên việc đầu thai cũng là một môn học."
Yến Hồi nhướn mày: "Em gái của em?"
"Đúng vậy, nếu là em gái của em, em sẽ cưng chiều cô ấy lắm."
Yến Hồi gật đầu, nắm đấm chặt của anh mở ra.
***
Trì Duy bị trật khớp cánh tay.
Trịnh Vũ Vi gọi xe đưa cậu đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra rồi xoay nhẹ cánh tay của cậu, sau đó mạnh tay một cái, Trì Duy rên lên một tiếng, cánh tay liền được nắn lại.
Trịnh Vũ Vi tiến lại gần quan tâm hỏi: "Còn đau không?"
Trì Duy nhẹ nhàng xoay cánh tay vừa bị va, không còn đau nữa.
"Không sao."
Cậu nói: "Đi thôi."
Trịnh Vũ Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo cậu đi ra ngoài.
Suốt chặng đường, cô đều muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Trì Duy dường như nhận ra, không kiên nhẫn nói: "Có gì thì nói."