Cô không thể không cảm thấy lo lắng, tiện tay cầm một vật đi ra ngoài.
Còn chưa đến gần Trì Duy, cậu đã hỏi: “Em cầm cây bút máy ra làm gì?”
Trịnh Vũ Vi nhìn xuống, đúng thật, cô vô tình cầm cây bút có chữ “Yến” ra.
“Không có gì, em vừa làm bài xong nên quên đặt xuống.” Trịnh Vũ Vi giải thích.
Nhưng Trì Duy lại nhạy bén nhận ra điều bất thường, đưa tay định giật lấy cây bút từ tay cô: “Không đúng, bút của em đều do tôi mua, cây này tôi chưa từng thấy, để tôi xem nào.”
Lúc này Trịnh Vũ Vi không chỉ là lo lắng mà như thể có người vừa bắn một phát vào tim cô.
Cô muốn không cho cậu xem, nhưng cô biết điều đó chẳng khác gì tìm đến cái chết, đành phải bình tĩnh, để cậu lấy bút đi.
“Cầm rất chắc chắn, không rẻ tiền.” Trì Duy kết luận ngay, sau đó lại tỉ mỉ kiểm tra cây bút.
Khi đến phần nắp bút, tay anh ta khựng lại, rồi đưa cây bút lên gần để nhìn kỹ hơn.
“Trên này có một chữ.”
Cậu nói, ánh mắt rõ ràng lạnh đi: “Chữ “Yến”, của ai?”
Tim Trịnh Vũ Vi đập loạn lên, nhưng may mắn là cây bút này có nguồn gốc rõ ràng, cô bèn nói thật: “Thầy dạy toán tặng em.”
“Ồ?”
Trì Duy nhướng mày, xoay cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn cô: "Tặng em cây bút cũ?”
“Thật sự là thầy dạy toán tặng em.”
Trịnh Vũ Vi sợ cậu hiểu lầm, bèn rút điện thoại ra: "Để em gọi cho thầy ấy.”
Trì Duy không ngăn cô gọi điện, rõ ràng là muốn xem cô gọi cho Trần Cẩm Lâm để xác nhận.
Trịnh Vũ Vi không còn cách nào, đành cắn răng gọi điện.
Để Trì Duy cũng nghe thấy, cô nói trước: “Em mở loa ngoài, anh đừng nói gì nhé?”
Trì Duy nhướng mày đồng ý.
Trịnh Vũ Vi cảm thấy yên tâm.
Điện thoại rất nhanh được kết nôus, Trần Cẩm Lâm là người đàn ông thường rất nghiêm khắc, nhưng với Trịnh Vũ Vi lại rất dịu dàng, câu đầu tiên ông nói là: “Tiểu Ngư có chuyện gì vậy?”
“Thầy, là như này, lần trước thầy tặng em cây bút máy đó, em vẫn giữ kỹ, thầy xem khi nào cần thì em trả lại cho thầy.”
“Ồ, cây bút đó à?”
Trần Cẩm Lâm cười: "Không cần đâu, đã tặng em rồi thì là của em, em dùng nó học tập, cũng coi như tận dụng tốt.”
Trịnh Vũ Vi liếc nhìn Trì Duy, thấy biểu cảm của cậu khá bình thường, có lẽ tin cây bút đó là của Trần Cẩm Lâm tặng, bèn thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Cẩm Lâm: “Vậy em cảm ơn thầy, em sẽ giữ cẩn thận.”
Cúp điện thoại, Trì Duy nhìn nắp bút có chữ “Yến” đó, suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu hỏi cô: “Thầy dạy toán của em không phải là Trần Cẩm Lâm sao, sao bút lại có chữ ‘Yến?”
Trịnh Vũ Vi dĩ nhiên không thể nói thật với Trì Duy, cây bút này vốn không phải của Trần Cẩm Lâm, chỉ là Trần Cẩm Lâm tự ý tặng cô.
“Có lẽ là…”
Trịnh Vũ Vi suy nghĩ nhanh: ""Sa mạc mênh mông như tuyết, trăng trên núi Yến như lưỡi câu.", em nhớ thầy dạy toán từng kể, thầy và vợ gặp nhau ở núi Yến rồi nên duyên, có lẽ là để kỷ niệm điều đó.”
Trì Duy gật gù, không biết có tin hay không, nhưng không tiếp tục bàn về chữ “Yến” đó, mà nói: “Cảm giác cây bút này dùng tốt, tôi dùng hai ngày, em không phiền chứ?”
Trịnh Vũ Vi dĩ nhiên không muốn, nhưng cô không biết từ chối thế nào.
Trong vài giây cô còn do dự, Trì Duy cười: “Sao, không nỡ à?”