Trịnh Vũ Vi im lặng đi theo Trì Duy về lớp học, vừa lên đến tầng ba, đột nhiên có vài người xông đến.
Cô nhìn kỹ, cảm thấy có chút quen thuộc.
“Xin lỗi, chiều nay hoa chúng tôi tặng nhầm người, xin hỏi cô có thể trả lại cho chúng tôi không? Nhà tài trợ đã nổi giận rồi, vốn là định tặng cho một người đẹp khác.”
Một người trong số họ cười xin lỗi, nói: "Chúng tôi sẽ tặng cô một bó hoa khác để bồi thường.”
Trịnh Vũ Vi sững sờ tại chỗ, lúc này, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự trêu đùa vô tình của số phận.
“Em vứt rồi.”
Cô định nói mình đã vứt rồi nhưng vừa mở miệng thì Trì Duy đột nhiên đấm vào người đó, tiếp theo liền đè hắn xuống cầu thang đánh mạnh vài cú.
“Mày là thằng ngu từ đâu đến, hoa cũng có thể tặng nhầm?”
Trì Duy vừa chửi vừa đánh không ngừng, dường như cơn giận chưa phát tiết hết ở Trịnh Vũ Vi đều trút hết lên người này.
“Nếu đôi mắt chó của mày không cần nữa, tao sẽ móc ra cho mày!”
“Mày là một con người, sao lại có não lợn!”
Vài người còn lại định xông vào kéo cậu ra, nhưng cậu như một con chó điên, thấy ai là đánh người đó, đấm đá túi bụi.
Trịnh Vũ Vi hoảng hốt xông vào giúp đỡ, suýt nữa bị cậu đấm ngã.
“Trì Duy!”
Cô đành đứng bên cạnh gọi cậu: "Anh không phải muốn đưa em đi khám sao, tay em đau lắm, em không muốn quay lại lấy đồ nữa, chúng ta đi khám ngay được không?”
Trì Duy lại đấm vài cú thì mới dựng lại, cậu đứng dậy lau máu ở khóe miệng, chỉ vào bọn họ nói: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Sau đó kéo tay Trịnh Vũ Vi đi.
***
Trong văn phòng của Yến Hồi, Lục Quân Bạch đang soi gương, khuôn mặt phong lưu tuấn tú ban đầu giờ có vài vết bầm tím.
Anh ta vừa oán thầm Yến Hồi không có tình nghĩa anh em, vừa đau lòng cho khuôn mặt này, cầm bông gòn nhẹ nhàng lau vết thương.
Yến Hồi không nhìn anh ta, vẫn bận rộn công việc.
Trong văn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên nhạc chuông điện thoại: “Tôi Lý Tiêu Dao có thể thề với trời, từ nay về sau tuyệt đối không…”
Chưa kịp để nhạc chuông điện thoại vang hết, Yến Hồi đã nhìn anh ta với ánh mắt như dao.
Lục Quân Bạch vội vàng bấm nút nghe.
“Gì cơ, bị đánh một trận?” Lục Quân Bạch lắm lời, khiến Yến Hồi cau mày.
“Vậy các cậu cũng quá vô dụng rồi, mấy người đàn ông, đánh không lại một thằng nhãi ranh.”
“Được rồi được rồi, tiền thuốc men lát nữa tôi bảo trợ lý gửi cho các cậu.”
Lục Quân Bạch đang định cúp điện thoại, phía bên kia lại nói: “Cô gái nhỏ đó bị thương rồi, tôi thấy chảy máu, lòng bàn tay trái có một vết thương lớn.”
Anh ta không bật loa ngoài, nhưng âm lượng đủ lớn, văn phòng lại yên tĩnh, Yến Hồi nghe thấy rất rõ.
Lục Quân Bạch định nói “liên quan gì đến tôi”, rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người mình, lập tức nuốt lời nói trở lại.
Anh ta lén nhìn Yến Hồi, thấy anh đang nhìn mình, liền thử đưa điện thoại: “Hay là tam ca nghe nhé?”
Yến Hồi không để ý.
Lục Quân Bạch cười gượng, thu điện thoại lại, sờ mũi, lại hỏi thâm vài câu tình hình của Trịnh Vũ Vi, sau đó cúp máy.
“Tam ca…”
Lục Quân Bạch thất vọng cúi xuống bàn, thử thăm dò: "Anh sẽ không trách em chứ?”
Không nhận được phản hồi, anh ta càng lo lắng, liếʍ môi, tiếp tục nói: “Em không biết mà, cũng là ý tốt thôi…”
Nói đến đây, giọng nói nhỏ lại, trong lòng đầy áy náy.
“Hay là… em…”