Thoát Khỏi Bụi Gai

Chương 11: Tôi gọi anh đấy!

Trần Cẩm Lâm có vẻ không vui: “Chỉ là cây bút thôi mà, cậu không mua cái khác được à? Tôi đã tặng người rồi, cậu còn muốn tôi đi đòi lại?”

“Ừ.”

Yến Hồi đáp: “Đòi lại.”

“Thật không?”

Trần Cẩm Lâm khó tin: “Tôi biết cây bút đó theo cậu rất lâu, nhưng không đến mức không thể thiếu nó, tôi là giáo viên, cậu muốn tôi đi đòi lại đồ đã tặng học sinh, tôi không cần mặt mũi à?”

“Đòi lại.” Yến Hồi chỉ nói thế.

Có lẽ sự cứng rắn của anh làm Trần Cẩm Lâm tức giận, ông hét lên: “Tôi không đi! Cậu muốn thì tự đi mà đòi!”

Rồi cúp máy trước khi Yến Hồi kịp phản ứng.

Yến Hồi không gọi lại, chuyển sang gọi cho Ngôn Thu: “Đặt vé, đi thành phố Ngô Tây, tắm xong xuất phát.”

Thành phố Hành Nam cách thành phố Ngô Tây chỉ hơn một giờ bay, khi Yến Hồi xuống máy bay, giờ ăn sáng của trường trung học thành phố Ngô Tây vừa kết thúc.

Trần Cẩm Lâm không có tiết đầu, đang ngồi văn phòng chuẩn bị tài liệu ôn thi.

Mùa hè dễ nóng, cửa sổ văn phòng ông luôn mở, Yến Hồi không báo trước, đứng ngay trước mặt ông.

Áp lực làm Trần Cẩm Lâm nhận ra là anh, ngẩng đầu nhìn anh, như thấy ma: “Cậu điên à?”

“Tôi đến lấy bút máy.” Yến Hồi không biểu cảm, nhưng lại làm người ta cảm thấy không dễ chọc.

Dù quan hệ khá tốt, Trần Cẩm Lâm cũng sợ anh lật mặt.

Dù sao, vì cây bút mà sáng sớm bay từ thành phố khác đến, không phải hành động của người bình thường.

Hơn nữa, anh có nhiều nhân viên, lại tự đến, đủ thấy cây bút quan trọng thế nào.

“Bây giờ vừa vào tiết, tôi không có tiết, đợi tan học tôi dẫn cậu đi đòi được không?” Trần Cẩm Lâm thử hỏi.

“Bây giờ đi.”

Yến Hồi nhìn đồng hồ: “Tôi có cuộc họp.”

“Đúng là muốn chết.”

Trần Cẩm Lâm tức giận thở dài, đứng dậy: “Đi đi, chịu thua cậu thật rồi.”

Cậu có họp còn chạy đến, có bị bệnh không?

Tiết đầu lớp 12-9 là vật lý, khi Trần Cẩm Lâm đến giáo viên vật lý đang tức giận: “Lớp phó đâu? Lớp phó đâu?”

Chưa kịp để học sinh trả lời, Trần Cẩm Lâm gõ cửa, ra hiệu gọi thầy ra: “Thầy Chu, tôi tìm lớp trưởng.”

Chu Thụ Đức: “Tôi cũng tìm, bài nộp như in, chỉ khác cái tên.”

Phùng Nguyên nói: “Thưa thầy, lớp phó bệnh xin nghỉ ạ.”

Yến Hồi nghe thấy, nhìn vào chỗ trống duy nhất trong lớp.

Giống lần trước anh đến, chỗ đó trống, không thấy người.

Trần Cẩm Lâm giơ hai tay, như muốn nói anh không thể trách ông: “Không còn cách, ngày mai cậu đến đòi được không?”

Ngôn Thu nghe thế nói: “Thầy Trần, ngày mai thầy đòi xong thì gửi cho tổng giám đốc Yến được không? Thôi, tôi gọi người đến lấy cũng được.”

Tổng giám đốc Yến của họ bận rộn, cuộc họp lúc 9 giờ bị dời đến 11 giờ, Trần Cẩm Lâm còn gọi anh đến, không phải thách thức giới hạn của anh sao?

Trần Cẩm Lâm gật đầu: “Được.”

Yến Hồi cau mày, nói: “Không cần.”

Trần Cẩm Lâm ngơ ngác: “Hả?”

Yến Hồi không trả lời, quay người đi.

Ngôn Thu theo sát, nói với Trần Cẩm Lâm: “Không, cần, nữa.”

Trần Cẩm Lâm lại bị Yến Hồi làm mất mặt, trước mặt đồng nghiệp Chu Thụ Đức, sợ mất mặt, nói: “Tôi đi đây thầy Chu, thầy dạy học tiếp đi.”

Chu Thụ Đức khó hiểu bước vào lớp, lớp học vốn đang xôn xao bàn tán về Yến Hồi, lập tức im lặng.

Trên cầu thang, Yến Hồi gặp Trì Duy vừa từ dưới lên.

Hai người lướt qua nhau, Trì Duy nhận ra anh, giận dữ hét lớn: “Này!”

Yến Hồi không để ý, như không thấy cậu.

“Tôi gọi anh đấy!” Trì Duy lại hét lên.

Yến Hồi không đáp.