Yến Hồi cau mày, định thu lại ánh mắt, một thiếu niên không biết trời cao đất dày trên tầng ba - Trì Duy, giơ ngón giữa về phía anh.
Cửa sổ của lớp 12-9 chưa được đóng kín, tiếng mưa rào rào kèm theo tiếng thảo luận sôi nổi về Yến Hồi khiến lớp học trở nên náo nhiệt như khu chợ vào buổi sáng sớm.
Trịnh Vũ Vi bước vào lớp, thẳng tiến đến chỗ ngồi của mình, không để ý đến sự ồn ào xung quanh.
Khi đối diện với áp lực con người dễ trở nên xao động, hiện tại chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, thầy giáo dạy Toán nghiêm khắc vừa mới đi công tác, không có ai thay thế. Thời gian thư giãn hiếm hoi này tất nhiên sẽ khiến mọi người thả lỏng bản thân.
Đó là điều mà Trịnh Vũ Vi nghĩ, cho đến khi cô ngồi xuống và vô tình ngước lên nhìn bục thì mới phát hiện Phùng Nguyên đang chép bài toán cuối cùng lên bảng.
Cô không biết trước khi mình vào lớp đã xảy ra chuyện gì, nhưng tai cô nghe loáng thoáng những từ như “soái ca” và “cool” từ các bạn nữ xung quanh.
Phùng Nguyên chép xong bài toán cuối cùng, vứt phấn đi, định vứt cả tờ giấy trong tay nhưng đột nhiên phát hiện Trịnh Vũ Vi đã về lớp và đang ngồi bên dưới nhìn mình.
“Lớp phó học tập.”
Cậu cười nhẹ, rồi đổi giọng, cầm tờ giấy tiến về phía cô: “Cậu có nhiệm vụ mới.”
Vì cậu gọi “lớp phó học tập” và nói có nhiệm vụ mới, Trịnh Vũ Vi liền sắp xếp lại tâm trạng, lịch sự hỏi: “Gì thế?”
“Chắc là thầy Trần dặn dò, có người vừa đến đưa tờ giấy này, bảo giám sát mọi người làm xong ba bài toán này, sau giờ học nộp cho thầy Trần ở văn phòng.”
Phùng Nguyên nói xong thì đặt tờ giấy xuống trước mặt Trịnh Vũ Vi.
Trịnh Vũ Vi cúi đầu nhìn nội dung trên tờ giấy, chữ viết bằng bút máy, nét chữ mạnh mẽ mà tùy ý, rất đẹp.
Dĩ nhiên, nét chữ hoàn toàn khác với nét chữ của thầy giáo dạy Toán.
“Được rồi, tớ biết rồi.” Cô nói.
Sau đó, cô cúi đầu bắt đầu giải ba bài toán, không có ý định nói thêm với cậu.
Trong lớp chắc chắn có người khác do Trì Duy sắp xếp để theo dõi cô, Trịnh Vũ Vi không biết là ai nên giữ khoảng cách và lạnh lùng là điều cần thiết.
Dù là với Phùng Nguyên hay chính bản thân cô, đều là lựa chọn đúng đắn.
Phùng Nguyên thấy Trịnh Vũ Vi không có ý định nói chuyện với mình, cậu sờ mũi, cười nhẹ nói: “Vậy tớ về chỗ làm bài đây.”
Không đợi Trịnh Vũ Vi đáp lại, cậu đã trở về chỗ ngồi.
Ba bài toán không phải là những bài toán thông thường, Yến Hồi nghĩ rằng dù thế nào Trần Cẩm Lâm cũng sẽ không đến mức phải dạy một đám ngốc, nên khi ra đề anh đã hạ thấp độ khó xuống vài phần dựa theo trình độ của mình.
Nhưng nếu ra đề mà cả lớp 12-9 đều phải giải được thì còn hạ thấp hơn nữa.
Ai biết được, Trần sư huynh nổi tiếng của anh lại thực sự dạy một đám ngốc.
Đến giờ tan học, chỉ có một mình Trịnh Vũ Vi giải xong ba bài toán đó.
Qua một tiết học nữa, cô thu đủ 56 bài có nội dung giống nhau của cả lớp.
Việc bị chép bài đã trở nên quen thuộc với Trịnh Vũ Vi.
Ai bảo cô là học sinh giỏi đứng đầu lớp, cố tình thi vào lớp này để tránh Trì Duy chứ?
Đó là một ngày bình thường nhưng không vui, sau buổi tối tự học, Trịnh Vũ Vi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp, nhưng lại không thấy Trì Duy ở đâu.
Điều này rất hiếm có, Trì Duy thường chờ cô về cùng.
Nếu cậu biến mất...
Cậu biến mất...