Chương 41: Cha hy vọng con sẽ kết hôn với một người phụ nữ
Giữa hai người cũng không có chuyện gì để nói, Lê Tố không nói, Lê Trường Ân cũng không biết phải nói như thế nào.Nhưng, suy nghĩ trong lòng hai người, đối phương đều hiểu được.
Cho dù hiểu được, cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Lê Trường Ân bảo Lê Tố ở nhà ngủ, y đi làm, y sẽ trở về rất muộn, dĩ nhiên dùng bữa tối ở bên ngoài, có lẽ là xã giao, bất quá không uống rượu.
Y trở về, tiến vào phòng vẽ của Lê Tố nhìn cậu, gian phòng vẽ này là khách phòng ở bên cạnh phòng ngủ của Lê Tố, sau khi Lê Tố về lại chính phòng ngủ của mình, thì liền bày trí gian khách phòng thành phòng vẽ của cậu.
Lê Tố đang chuốc bút chì, Lê Trường Ân không thấy đó là cái gì, đi qua hỏi, “Tố Tố, đói bụng không, dùng chút bữa khuya không?”
Lê Tố dừng hành động với cây bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn y, thấp giọng nói, “Ba ba, cha đã trở lại?”
Lê Trường Ân cúi người, in một nụ hôn lên trán cậu, “Ừ, cha đã trở về.”
Lê Trường Ân mang sữa và một chút thức ăn nhẹ đi lên, bảo Lê Tố rửa tay rồi ăn.
Lê Tố yên lặng làm theo, Lê Trường Ân vào thư phòng, dùng máy tính xử lý chút công việc, sau đó vào phòng vẽ nhìn Lê Tố, phát hiện cậu đã trở về phòng ngủ.
Lê Trường Ân cũng đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, đến khi mặc xong áo ngủ muốn lên giường, thì cửa phòng bị gõ vang, mở cửa ra, Lê Tố mặc áo ngủ đơn bạc đứng đó, yên lặng cái gì nói cũng không nói, mà cũng không đi.
Lê Trường Ân vỗ về tóc cậu, hôn trán cậu, ôm bờ vai của cậu, đưa cậu vào phòng.
Trên giường, Lê Tố lui vào lòng Lê Trường Ân, Lê Trường Ân thở dài trong lòng, quan hệ của y và Lê Tố như vậy đến chính y cũng thực mờ mịt, không biết phải làm sao đây?
Này, rốt cuộc phải làm sao đây?
Y nên bị giam vào tù mới đúng, nhưng mà, y vào tù giam rồi, Lê Tố phải làm sao đây?
Lê Tố là một đứa nhỏ ngoài vẽ tranh, đọc sách ra thì cái gì cũng không biết.
Y nghĩ, có lẽ nên đợi đến khi Lê Tố xuất ngoại, nói không chừng vấn đề cũng có thể được giải quyết, hoặc là, đợi Lê Tố lớn lên thêm một chút nữa.
Lê Tố đến lớp học, ban của bọn họ phần lớn đều đã có sắp đặt kế hoạch hết cả, có vài người xuất ngoại, vài người được tuyển vào đại học, đại bộ phận còn lại cũng thi vào các trường nghệ thuật, rất ít người vào đại học khoa văn.
Lớp học căn bản không có bầu không khí học hành gì hết.
An Duy rủ Lê Tố đến nhà hàng bên ngoài ăn cơm trưa cùng một vài đứa bạn khác, Lê Tố bởi vì vậy mà không về nhà.
Đều là nam sinh, trong đó có một cậu trai nói với một cậu trai khác, “Cậu muốn xuất ngoại, San San thì làm sao đây?”
Cậu trai kia nói, “Cô ấy nói cô ấy nguyện ý chờ tớ, aii, tớ cũng không biết nữa, tớ cảm giác mình thật không thỏa đáng với nàng.”
“Xuất ngoại, sẽ có một thời gian thật dài không gặp mặt nhau. Khoảng cách và thời gian là trở ngại lớn nhất của tình yêu đó.”
An Duy thoáng cái kéo bả vai Lê Tố, Lê Tố hất cánh tay hắn ra, tự mình gắp đồ ăn ăn.
Lê Tố từng bị đồn đãi là đồng tính luyến ái, là bị người ta cố ý hãm hại, việc này sau khi được làm sáng tỏ, hơn nữa Lê Tố lại vào lớp mới, vậy nên hiện giờ cũng có nam sinh nguyện ý cùng cậu ăn uống đi chơi.
Bất quá bản thân Lê Tố không thích cùng bọn họ tụ thành một nhóm, nhưng mà không chịu nổi An Duy lôi kéo mình, cậu cũng chỉ đành đi theo.
Giữa trưa, Lê Tố nghe xong một loạt đề tài cảm thán về việc phải rời đi này nọ của mọi người, cậu vốn mẫn cảm, nên buổi chiều sau đó liền lâm vào nỗi đau buồn chia ly. Buổi tối về nhà, Lê Trường Ân lại về muộn, lúc ngủ, Lê Tố ở trong lòng Lê Trường Ân đột nhiên nói, “Ba ba, con không muốn xuất ngoại, con nghĩ sẽ học trường nghệ thuật mà Lý Tưởng ca ca trước đây đã từng học, có được không?”
Lê Trường Ân cả người cứng đờ, chạm vào gương mặt cậu trong bóng tối, nhìn cậu, hỏi, “Vì cái gì?”
Lê Tố thấp giọng nói, “Con không muốn rời khỏi cha, cha đã nói, con có thể không đi.”
Lê Trường Ân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ cảm thấy điều này sao có thể, điều này sao có thể đi !
“Con ở lại trong nhà, đối với sự trưởng thành của con là không tốt, Tố Tố, con thích hội họa, nên tiếp xúc với thế giới rộng lớn xung quanh, nhìn ngắm nhiều thứ, lĩnh hội nhiều thứ, những cái đó đều sẽ trở thành nguồn cảm hứng hội hoạ của con, chỉ ở trong nhà, sao mà tốt được.”
Lê Tố đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này.
Nhưng, giống như An Duy đã từng nói, đối với cậu, hội họa không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là người mình yêu, là Lê Trường Ân.
Lê Tố ôm lấy cánh tay Lê Trường Ân, “Nhưng con không muốn rời xa người, con muốn ở nhà, không muốn rời đi.”
Lê Trường Ân biết lúc này không có biện pháp khuyên bảo Lê Tố, nên chỉ có thể nói, “Lại cân nhắc suy xét có được không, Tố Tố, chúng ta sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút.”
Lê Tố nói, “Con không muốn đi, ba ba, cha cho con ở lại đi.”
Lời cậu nói thật đáng thương, trong lòng Lê Trường Ân cũng rất khó chịu, nhưng y không thể để con y cùng một chỗ với y như vậy được. Hơn nữa, Lê Tố còn nhỏ, tư tưởng căn bản chưa chính chắn, nếu bản thân y lúc này giữ cậu lại, về sau, chờ cậu trưởng thành, cậu sẽ hối hận, nhất định sẽ hận mình.
Lê Tố vẫn là một đứa nhỏ, mà y là người lớn, y cũng không thể giam cầm Lê Tố ở bên người mình, này đối với cậu không tốt, không công bình với cậu.
Lê Trường Ân chưa đáp ứng Lê Tố, Lê Tố trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp, cậu không thể giống một đứa bé con, khóc nháo trong ngực phụ thân không chịu ly khai.
Sau đó cậu không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tinh thần vẫn không được tốt, còn thường xuyên ngẩn người một mình.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lê Tố không thể tránh khỏi bị cảm, vừa mới ho khan đã bị Lê Trường Ân mang đi bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ cho thuốc, nhưng cậu uống vào hiệu quả cũng không lớn là bao, vẫn ho khan, cổ họng nhiễm trùng, đầu choáng váng, uống thuốc vài ngày thì bệnh choáng váng đầu đã tốt lên một ít, nhưng ho khan và đau cổ họng thì không thấy khỏi.
Lê Trường Ân lo lắng không thôi, lại dẫn cậu đến bệnh viện truyền dịch, Lê Tố không thích truyền dịch, Lê Trường Ân liền nói, “Không đau, cha ở bên cạnh con, bảo bối, con ngủ một giấc, tỉnh lại là xong xuôi hết rồi. Cha liền mang con trở về, có được không? Hoặc là truyền dịch tại nhà, bảo bác sĩ đến nhà, nha?”
Lê Tố đương nhiên cảm thấy phiền toái, không thích bác sĩ đến nhà, cho nên đành phải đi theo phụ thân đến bệnh viện, ngủ ở phòng bệnh một người, trong phòng bệnh bày trí đơn điệu, tuy rằng là phòng bệnh một người, nhưng vẫn như cũ không tránh được mùi của thuốc sát trùng trong phòng.
Lúc y tá trưởng ghim kim, Lê Trường Ân ngồi trên giường bệnh, ôm Lê Tố vào ngực, bàn tay to lớn bưng kín mắt Lê Tố, Lê Tố cảm thụ độ ấm từ bàn tay của phụ thân, còn có cảm giác được từng đường nét thô ráp rất nhỏ, tuy rằng trước mắt là một mảnh hắc ám, nhưng trong lòng lại vô cùng bình yên.
Nếu đã ở phòng bệnh một người mà truyền dịch, đương nhiên là phi phú tức quý ( không giàu sang thì phẩm chất cũng cao quý ), y tá trưởng khuôn mặt tươi cười đón tiếp, mỉm cười nói với Lê Tố, “Đã là một đại thanh niên rồi, còn sợ hãi ghim kim sao? Còn muốn ba ba ôm nha, phải dũng cảm lên một chút mới được.”
Lê Tố không có phản ứng, Lê Trường Ân nói, “Đều là bị tôi cưng chiều quá, đã lớn như thế, mà vẫn còn giống như một đứa con nít.”
Y tá trưởng nói vài câu với y, ghim kim xong, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, lúc này mới chuẩn bị ra khỏi phòng, lại đối Lê Trường Ân nói, “Có cần gì, thì bấm chuông, lập tức sẽ có người đến.”
Lê Trường Ân nói cám ơn, nhìn nàng đi ra cửa.
Y thế này mới buông Lê Tố ra, lót gối đầu, giúp cậu nằm xuống, bàn tay tiến vào trong chăn sờ sờ chân cậu, tuy rằng trong phòng mở điều hòa thực ấm áp, nhưng chân Lê Tố vẫn lạnh.
Lê Trường Ân liền nắm lấy chân Lê Tố nhẹ nhàng xoa bóp, thẳng đến khi trở nên ấm áp, mới buông ra.
Lê Tố không ngủ, nằm ở đó lẳng lặng nhìn y.
Lê Trường Ân thấy cậu không ngủ, liền nói, “Ngủ đi, ngủ một giấc là khoẻ, cha luôn luôn ở đây với con.”
Lê Tố vẫn không ngủ, chỉ nhìn Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đành phải ngồi vào đầu giường, vươn tay vuốt ve tóc và hai má của cậu, hỏi cậu, “Xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Lê Tố mang theo ưu thương, nhẹ giọng nói, “Nửa năm nữa con sẽ rời khỏi người, ba ba, con không muốn rời xa người. Nếu ở Pháp, con lại sinh bệnh, thì làm sao đây?”
Lê Trường Ân cúi xuống hôn lên trán cậu, “Con phải học được cách tự chăm sóc bản thân mình, hơn nữa, có An Duy ở cùng với con, cha cũng yên tâm một ít.”
Lê Tố thấp giọng nói, “Nhưng mà hắn muốn con yêu hắn, cho nên hắn mới giúp đỡ con. Không thì, đối với bạn bè bình thường, hắn căn bản không để bụng. Cha muốn con và hắn yêu nhau sao?”
Lê Trường Ân nghe cậu nói thế thì sửng sốt, nói, “Ba ba hy vọng con có thể tìm được một người bạn đời thật tốt, các con có thể giúp đỡ nhau cho đến hết cuộc đời. An Duy là người thực cởi mở, làm người nghĩa khí, nhưng lại không có tính chu đáo trong cuộc sống, cũng sẽ không chăm sóc được người khác, cha không yên lòng giao con cho hắn.”
Lê Tố lạnh lùng thốt lên, “Ý cha muốn nói, kỳ thật con và nam nhân ở cùng nhau, căn bản cũng không quan hệ, có phải hay không?”
Lê Trường Ân nói, “Cha càng hy vọng con tìm một người phụ nữ để kết hôn.”
Lê Tố nghe thấy những lời này của y thì bất thình lình mở to hai mắt, ánh mắt hệt như một đầm lầy, nước vào thu sâu thẳm, từng giọt mưa thu lạnh lẽo rơi xuống, là từng vòng gợn sóng tản ra.
Lê Tố không rơi lệ, nhưng trong đôi mắt lại mang theo đau đớn khiến tâm người buốt nhói.
Lê Tố không nói nữa, chỉ quay mặt đi, không hề nhìn Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân thấy cậu như vậy, trong lòng đương nhiên hết sức khó chịu, nói, “Bảo bối, sau này con trưởng thành, sẽ biết chính mình muốn cái gì. Hiện tại con không muốn rời đi, là vì con chưa từng rời đi, chưa từng rời khỏi ngôi nhà này, chưa từng rời khỏi cha, cho nên cảm giác cả đời cũng sẽ không ly khai, nếu ly khai sẽ rất khó chịu, nhưng mà, con phải thử đi một lần, con phải thử một lần mới có thể hiểu được, có lẽ, thế giới bên ngoài thích hợp với con hơn, phấn khích hơn, hấp dẫn hơn, con sẽ tìm thấy con người mới của mình, và con người thật của mình.”
Lê Tố lắc đầu, phụ thân căn bản là không hiểu, không hiểu cho dù cậu rời khỏi y, cho dù có gặp được hạnh phúc, cũng là không thể hạnh phúc, rời khỏi y, cậu không có cách nào sống nổi, cho dù sống, cũng chỉ có thể sống trong nỗi nhớ về y.
Vô luận Lê Trường Ân nói cái gì, Lê Tố chỉ nghe, mà không đáp lại.
Lê Trường Ân thở dài trong lòng, ngồi bên giường ôn nhu nhìn cậu, dịu dàng vuốt ve cánh tay cậu, trong phòng phi thường im lặng, im lặng đến mức chỉ có hơi thở của hai người, thỉnh thoảng Lê Tố ho khan hai tiếng.
Lê Tố chậm rãi ngủ, Lê Trường Ân nhìn gương mặt cậu, sâu trong nội tâm y, y làm sao nguyện ý để Lê Tố rời đi, nhưng mà, không để cậu rời đi, hai người biết phải làm sao đây?
Ánh mắt Lê Trường Ân khắc hoạ khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu, mũi, môi, cằm, tựa như muốn hôn lên ……
Nhưng mà, cũng không dám thực sự chạm vào.