Trì Dã

Chương 1

Ngày tháng 6 trời nóng oi ả những con đường nhựa ở ngoại ô bốc hơi như bị nướng, tiếng ve kêu trên cành cây dưới ánh nắng mặt trời. Đột nhiên, một tiếng ồn dữ dội phá vỡ sự trong lành của mùa hè, một chiếc xe hạng nặng màu đen chạy nhanh từ xa đến, sau một cú drift đẹp mắt, chiếc xe từ từ dừng lại, bụi trên đất hơi bay lên rồi rơi xuống.

Ngày tháng 6 trời nóng oi ả những con đường nhựa ở ngoại ô bốc hơi như bị nướng, tiếng ve kêu trên cành cây dưới ánh nắng mặt trời. Đột nhiên, một tiếng ồn dữ dội phá vỡ sự trong lành của mùa hè, một chiếc xe hạng nặng màu đen chạy nhanh từ xa đến, sau một cú drift đẹp mắt, chiếc xe từ từ dừng lại, bụi trên đất hơi bay lên rồi rơi xuống.

Chân phải của Tô Trì Á gạt chống xe, cởi mũ bảo hiểm đen kín, móc điện thoại đang rung ra khỏi túi: “Anh Phong, tôi mới về từ công ty của giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy?”

“Lần này có gặp được người không?”

“Không có.” Tô Trì Á bực bội hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình: "Đầu tiên là thư ký nói có cuộc họp, đợi hơn một tiếng thì lại nói giám đốc Lưu về rồi. Cái đám tư bản này, lúc đội chúng ta giành chức vô địch thì vội vàng đi tài trợ, bây giờ có chuyện thì cả đám đều trốn mất dạng.”

“Được rồi, cô khoan hẵng tức giận, lúc nãy có người đại diện của nhà văn đã liên lạc với tôi nói là sẵn lòng tài trợ cho đội xe.” Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại hơi lớn do hưng phấn: "Tôi đã hẹn trước với đối phương vào buổi chiều, nếu cô không có việc gì làm thì nhanh quay lại ...”

Chưa đợi đối phương nói xong, trong không trung đã truyền đến một tiếng rít chói tai, sau đó là một tràng tiếng bước chân giẫm lẹp xẹp. Tô Trì Á không nghe rõ giọng nói ở đầu dây bên kia, vì vậy cô vội vàng nói “quay lại ngay” rồi cúp điện thoại.

Nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, cả người Tô Trì Á dựa vào chiếc xe hạng nặng, ngay lúc cô vặn ga, ghế sau hạ xuống, một người đàn ông không biết đã ngồi ở đấy từ lúc nào.

Trên mặt người đó đeo một cái khẩu trang màu đen, hơi thở hổn hển dồn dập nhìn Tô Trì Á, mồ hôi chảy xuống cằm: “Người anh em, cho tôi quá giang một chút, cứ lái xe đến trước rồi tìm đại chỗ nào đó thả tôi xuống là được.”

Trên mặt người đó đeo một cái khẩu trang màu đen, hơi thở hổn hển dồn dập nhìn Tô Trì Á, mồ hôi chảy xuống cằm: “Người anh em, cho tôi quá giang một chút, cứ lái xe đến trước rồi tìm đại chỗ nào đó thả tôi xuống là được.”