Sau khi Tiết Lam và Miêu Y Y để lộ thân phận là cp fan thì quan hệ của hai người lập tức được kéo gần hơn không ít, quả thực chính là hận sao gặp nhau quá muộn.
Miêu Y Y kéo tay Tiết Lam, mừng rỡ nói: “Em nói mà, trực giác của em siêu chuẩn luôn, Thoạt nhìn chị đã thấy rất tốt rồi, mấy thứ linh ta linh tinh trên mạng kia sao có thể tin chứ.”
Tiết Lam nghĩ tới những hành động của chính chủ, bỗng có chút chột dạ: “Thật ra cũng có vài thứ có thể tin.”
Miêu Y Y chỉ cho rằng Tiết Lam đang đùa, còn cảm thấy cô rất hài hước, “Đúng rồi, ở chương trình ấy, ước mơ của chị là “ship học gia”, là em tưởng như vậy sao?”
Tiết Lam gật đầu.
Miêu Y Y vui đến bật người dậy, “Trùng hợp quá, không giấu gì chị, đây cũng là ước mơ của em. Đúng là chung một thế giới cùng một mộng tưởng mà!”
Tiết Lam bật cười, trong lòng cô cũng không khỏi cảm khái, không hổ là đồng đạo chung chí hướng.
Miêu Y Y nhướn nhướn mày với Tiết Lam, thần bí nói: “Vậy chị cảm thấy cp mà chúng ta chèo có thật không?”
Tiết Lam “hì hì” hai tiếng, “Em gần đây mới lọt hố [Thịnh Thời Thiên Hạ] đúng không, vừa nhìn em đã thấy là người chân ướt chân ráo.”
Miêu Y Y hơi bất ngờ: “Đúng vậy, sao chị biết vậy ạ?”
Tiết Lam ra vẻ cao thâm: “Bởi vì chỉ có baby mới như các em thì còn ship thật giả, mà tụi chị thì khác, dùng sở học cả đời để tranh đấu.”
Miêu Y Y hai tay che miệng, mắt há hốc, hết sức khoa trương nói: “Kinh nghiệm* chị thế nào vậy ạ?”
Nguyên văn: lái xe
Tiết Lam khinh thường nhìn cô nàng một cái, nói: “Em đừng có giả bộ, ai không biết con gái ship cp nam nam thì mười người hết chín trong máu có tiềm chất tà râm, đừng nói với chị em không tò mò chút nào?”
Miêu Y Y cũng không làm bộ nữa, mắt lộ vẻ mong đợi, hỏi: “Thế nên, với kinh nghiệm của “lão tài xế” các chị, hai người họ ai trên ai dưới thế ạ?”
Tiết Lam nghẹn lời. Éc, vụ này cô thật sự không làm rõ được. Về phương diện tình cảm mà nói cô vẫn hi vọng Thịnh Lâm ở trên, dù sao cũng là em trai cô mà.
Nhưng theo quan sát của cô lúc trong đoàn phim, thuộc tính của họ thật sự không rõ, có cảm giác hai người đều có thể là công lẫn thụ, có thể 1 cũng có thể 0.
“Chuyện này nói thế nào nhỉ, trước mắt chị vẫn chưa nhìn ra.” Tiết Lam hậm hực quệt mũi.
Miêu Y Y cũng không để bụng, “Hiện tại vấn đề này cũng không quan trọng, chị ở trong đoàn chắc chắn get được không ít đường đâu nhỉ, mau mau mau, nhanh kể em nghe với.”
Tiết Lam không chút che giấu, hưng trí bừng bừng bắt đầu rải đường: “Theo chị quan sát, quan hệ cá nhân giữa hai người họ rất tốt…”
Vì vậy, Tiết Lam không giấu riêng chút nào, đem đường mà cô get được trong đoàn phim toàn bộ đều chia sẻ ra hết. Có đồ ngon thì phải chia với bà con mà.
Miêu Y Y nghe cô thuật lại xong thì ở trong phòng nhảy tưng tưng một lúc, cứ mãi thốt lên “get được rồi get được rồi”, sau đó Tiết Lam trơ mắt nhìn tấm chiếu mới này lấy di động ra, dùng clone đăng một status trong siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ].
@ Tiểu Miêu chèo thuyền: Chị em eeeeeee, mật báo độc nhất vô nhị đây. Theo người biết sự tình tiết lộ, chúng ta ship là thật đó!!
“Người biết sự tình” Tiết Lam: “………..”
Sáng sớm hôm sau, Tiết Lam và Miêu Y Y tay trong tay xuống lầu, Thẩm Lãng vừa ở bên ngoài chẻ củi xong, thấy hai người như vậy thì không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thẩm Lãng: “Qua một đêm, tôi thấy quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn nhỉ.”
Quan hệ giữa cả hai hôm qua mặc dù không tệ, nhưng Thẩm Lãng có thể khẳng định tuyệt đối không sến rện như bây giờ.
Tiết Lam nhún vai: “Có nói em cũng không hiểu, cảm tình của con gái đều là ngủ với nhau rồi sẽ xuất hiện.”
Thẩm Lãng: “……..”
Mới sáng bảnh mắt, cô nói gì tối thui vậy?!
Quần chúng canh phòng livestream từ tinh mơ cũng bị lời này của Tiết Lam chấn động.
[Mị nghiêm túc nghi ngờ Tiết Lam đang pỏn*, có bằng có chứng í nhá!]
*Porn (H)
[Chu choa mạ ơi, Tiết Lam tính làm gì thế, không quấn nam nghệ sĩ mà còn để mắt tới nữ nghệ sĩ?]
[Bảo vệ Y Y nhà tui, bọn này không hứa không hẹn]
[Cái lùm mía, Tiết Lam mày nói gì vàng khè với ca ca nhà tao vậy, éo biết xấu hổ]
[Lẽ nào không có ai cảm thấy Thẩm Lãng rất ngây thơ à, ẻm cứ vậy bị hai ba câu của Tiết Lam chọc đỏ mặt rùi]
[Há há há, cười ẻ, thiệt không ngờ Thẩm Lãng bình thường ngầu bá cháy thế nhưng lại nai tơ đến vậy. Nói thật, Tiết Lam cũng có nói gì đâu cơ chứ ]
[Đúng thế đúng thế, nếu như để ẻm đọc được tin nhắn tui với con bạn thân tám chiện, woa hahaha, thiệt hơm dám tưởng tượng luôn]
Tai Thẩm Lãng thoáng đỏ bừng, bỗng thấp giọng nói: “Chị nói chuyện để ý một chút, vẫn đang livestream đó.”
Tiết Lam quay đầu nhìn về phía ống kính, thảng thốt: “…….”
Thật sự tiêu tùng rồi. Tối qua tám với Miêu Y Y hăng quá nên nhất thời chưa kềm lại được, để lộ bản chất lưu manh mất rồi.
“Chuyện này, em làm như chưa nghe thấy nha.” Nói rồi Tiết Lam đỡ trán rời đi.
Thẩm Lãng nhìn bóng lưng vội vàng tháo chạy của Tiết Lam, lúc quay lưng về phía ống kính máy quay, bỗng nhiên mỉm cười.
Sau khi ăn sáng, tổ chương trình gọi năm người qua, tuyên bố nhiệm vụ ngày hôm nay.
Lâm Hưng nhíu mày hỏi tổ đạo diễn: “Cái này không ổn lắm, sao còn có nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành cơ chứ?”
Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, hôm nay tất cả cần phải xuống ruộng hái dưa, nhưng theo cách làm lúc trước, họ lao động là để đổi lấy nguyên liệu thức ăn. Hiện giờ họ vẫn còn có cá để đổi, vậy vì sao nhất định phải xuống ruộng?
Tổ đạo diễn giải thích: “Hiện đang là mùa dưa chín, nếu như mọi người không thu hoạch, tới lúc đó cứ để dưa hư thối trong ruộng không phải sẽ lãng phí sao. Chuyện này không phù hợp với tôn chỉ của chương trình chúng tôi.”
Năm người nghe thấy cũng có lý, để dưa chín thối trong ruộng thật sự không hay, vì vậy liền không hề phản đối. Mệt một chút thì mệt một chút, dù sao trước khi tới tham gia chương trình đã biết sẽ không thảnh thơi thoải mái, nên cũng không khó có gì khó tiếp nhận.
Trong lúc họ cầm công cụ chuẩn bị ra ngoài thì tổ đạo diễn lại đưa cho họ một bảng trao đổi lương thực mới: “Đây là tỷ lệ trao đổi mà tổ đạo diễn tụi tôi mới điều chỉnh, mọi người cũng xem để biết.”
Dịch Phi Phàm nhận lấy, năm người cùng tụm lại, càng đọc thì lông mày càng nhíu chặt. Tổ chương trình vậy mà còn chẳng biết xấu hổ điều chỉnh tỷ lệ trao đổi của cá!
Dựa theo biểu giá trao đổi này, cá mà họ nuôi trong thùng kia căn bản không đổi được bao nhiêu.
Miêu Y Y lập tức giãy nãy: “Em nói chứ tổ chương trình mấy người có phải chơi bẩn quá rồi không, quy tắc đã định rồi còn có thể nói đổi là đổi?”
Tổ đạo diễn cũng cùi không sợ lở, thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, tụi tui chơi bẩn vậy đó.”
Tối qua tổ đạo diễn ngay trong đêm đã đi tìm thôn dân hỏi thăm một chút. Dạo này đang mùa mưa, chỗ họ mở đập xả lũ có lẽ sẽ còn tiếp tục mấy ngày nữa.
Nếu như khách mời mỗi lần đều thu hoạch đầy ắp như hôm qua, vậy chương trình bọn họ phải làm sao, tới lúc đó chẳng phải thật sự sẽ trở thành nhà nông vui vẻ rồi à.
Thế nên tổ đạo diễn bàn bạc với nhau một lúc, chỉ có thể ra hạ sách này, có mất mặt cũng được, cứ thế thay đổi biểu giá trao đổi.
Năm người: “………..”
Họ cũng biết đây là vì hiệu quả của chương trình nên mặc dù không cam lòng, năm người vẫn chỉ có thể đi ra ruộng dưa.
Ruộng dưa tổ chương trình thuê vừa xa vừa dốc, phiền nhất chính là đường đi hẹp vô cùng, chỉ có thể miễn cưỡng đủ một người qua, xe bình thường căn bản không vô lọt.
Chuyện này cũng ý là họ nhất định phải còng lưng lội từng chuyến một gánh dưa về nhà, lượng công việc nhọc cỡ nào nghĩ thôi đã biết.
Dịch Phi Phàm mặt mày khổ sở: “Tổ chương trình muốn mệt chết chúng ta đây mà, em có thể tưởng tượng được cảnh hai chân mình tối này không còn nghe lời nữa rồi.”
Sắc mặt những người còn lại cũng không tốt gì, nhưng còn có cách nào khác chứ, cũng chỉ có thể khổ cực oằn lưng ra bắt đầu vận chuyển dưa.
Tiết Lam vác được hai bận thì không làm nữa, vứt sọt xuống đất: “Mọi người dừng tay đi, chúng ta thế này chắc chắn không được rồi, vẫn phải nghĩ cách gì thôi.”
Vừa nghe vậy, hưởng ứng trước nhất chính là Miêu Y Y và Thẩm Lãng đang đứng gần cô. Hai người đều lớn lên trong cảnh sung sướиɠ an nhàn, đã bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, nếu không phải có ống kính máy quay thì e là sớm đã quẳng gánh đi rồi.
“Được.” Hai người không hẹn cùng đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Lãng cũng tiện tay vứt sọt xuống, “Chị nói đi, chúng ta phải làm thế nào?”
Lúc này, Lâm Hưng và Dịch Phi Phàm cũng đi tới, bốn người đều mong mỏi nhìn Tiết Lam.
Tổ chương trình: “……..”
Bug Tiết Lam lại tính làm gì đây?
Quần chúng trong phòng livestream hiện tại cũng xôn xao.
[Mấy minh tinh này có phải yếu ớt quá rồi không, đúng là sống trong nhung lụa, nhất là Thẩm Lãng, đàn ông đàn ang lưng dài vai rộng mà chút xíu vất vả cũng không chịu nổi]
[Đồ gàn dở lầu trên, ca ca tụi này từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua cuộc sống như thế, nhất thời không quen là chuyện quá đỗi bình thường, có liên quan gì tới chuyện yếu ớt hay không đâu hả]
[Bảo bối của tụi tui đều là ngậm thìa vàng chào đời, không phải số chịu cực, thì sao nào]
[Xì, ngậm thìa vàng chào đời không phải cũng tới quay chương trình để kiếm tiền sao, có chỗ nào cao quý hơn người khác đâu]
[Hầy, họ thật sự rất vất vả, trời thì nóng mà đường thì xa, đừng nói là minh tinh, người bình thường đoán chừng cũng chịu không nổi đâu]
[Hahaha, mặc dù mị không thích Tiết Lam nhưng vẫn hi vọng cổ có cách. Em trai Phi Phàm vẫn chưa trưởng thành, tổ chương trình, lương tâm mí người không có răng hả]
Tiết Lam gật đầu với họ, nói: “Lâm ca, Phi Phàm, Thẩm Lãng, ba người các anh trước dùng sọt vận chuyển dưa tới bờ ruộng, em và Y Y vào thôn một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.”
Bốn người nghe theo sắp xếp của Tiết Lam, không nói lời thừa liền chia nhau đi làm. Dù sao trải qua sự việc ngày hôm qua, họ cực kỳ có lòng tin vào kỹ năng sinh tồn của Tiết Lam.
Sau khi Tiết Lam và Miêu Y Y vào thôn, họ đi thẳng tới nhà ông cụ hôm trước, đúng lúc ông cụ và bác gái đang hóng mát dưới tàng cây trước nhà.
“Ông ơi, ông cho cháu hỏi chút ạ, nhà ông có loại xe cút kít một bánh không ạ?” Tiết Lam hỏi.
Ông cụ lắc đầu, “Loại xe này sớm đã không còn ai xài nữa rồi, bây giờ nhà nào cũng xài loại bốn bánh chạy bằng điện để chở đồ đạc, vừa đỡ tốn sức lại vừa tiện. Tụi con cần dùng hả, nhà ông có đó.”
Tiết Lam: “Cảm ơn ông ạ, khoảng ruộng kia của tụi con đường hẹp lắm, xe bốn bánh qua không lọt, không cần đâu ạ.”
Ông cụ “À” một tiếng, “Ông biết chỗ đó của mấy đứa rồi, thật sự khó đi, nhưng trong thôn không thấy có nhà nào còn xài xe cút kít cả.”
Bác gái cùng ngồi hóng mát bên cạnh chợt nói: “Tôi nhớ nhà ông Lý hình như có đấy, lão ấy là chúa giữ đồ, đồ đạc cũ gì cũng tiếc không nỡ vứt. Năm ngoái hình như tôi thấy nó vẫn còn nằm trong góc tường nhà ổng đó.”
Sau khi Tiết Lam và Miêu Y Y cảm ơn thì căn cứ theo hướng dẫn của bác gái, đi về phía nhà ông Lý.
Dọc đường, Miêu Y Y có chút lo lắng: “Lam Lam, nếu như không mượn được xe cút kít thì chúng ta phải làm thế nào?”
Tiết Lam vỗ vai cô nàng: “Mượn không được cũng không sao, yên tâm, dù sao cũng sẽ không để em còng lưng vác sọt nữa đâu.”
Thật sự không được thì tới lúc đó tìm bà con trong thôn mượn mấy chiếc xe đạp, họ dùng xe đạp đẩy mặc dù không vận chuyển được nhiều như dùng xe một bánh, nhưng tóm lại vẫn đỡ tốn sức hơn còng lưng ra gánh.
Hai người đi tới nhà ông Lý, Tiết Lam quả nhiên trông thấy chiếc xe cút kít nằm trong góc tường. Ông cụ Lý cũng rất dễ tính, vừa nghe họ muốn mượn xe thì không nói hai lời liền đồng ý.
Lúc ông cụ Lý tiễn hai người ra cổng, miệng vẫn càm ràm: “Tụi trẻ bây giờ ấy à đều không biết trân quý đồ đạc, cái thằng phá của nhà ông năm ngoái còn đòi vứt cái xe này đi, nói không xài nữa rồi, may mà ông sống chết không chịu, con xem, không phải dùng được rồi đấy sao…”
Lúc Tiết Lam và Miêu Y Y lóng ngóng đẩy xe tới ruộng dưa, ba người Lâm Hưng, Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng đều vui chết đi được, như vậy rốt cuộc không cần còng lưng ra gánh nữa rồi, hơn nữa khung xe đẩy còn không nhỏ, một lần có thể vận chuyển được rất nhiều đấy, thật sự là ít tốn thời gian lại tiết kiệm sức lực.
Tổ đạo diễn nhìn chiếc xe cút kít, bỗng nhiên có chút khó nói thành lời. Hồi đầu lúc chọn mảnh ruộng này sao lại không tính tới chứ, không ngờ Tiết Lam vậy mà còn có thể tìm được món đồ cổ như thế.
Hơn nữa, sao cô nàng lại biết có thứ gọi là xe cút kít cơ chứ? Đúng là chết người!
Tiết Lam lấy xuống cái túi dùng để đựng nông sản mượn được từ nhà ông cụ, sau đó năm người bắt đầu cho dưa ở bờ ruộng vào túi, rồi cột miệng túi lại chất lên xe, như vậy có thể sử dụng không gian một cách hợp lý, dưa cũng sẽ không bị lăn lóc lung tung, một công đôi việc.
Sau khi chất đầy xe, năm người hợp sức đẩy xe về nhà, lại chất dưa trên xe vào sân. Tốt lắm, nhìn xem, một chuyến xe đẩy bằng mười mấy lần năm người họ đi tới đi lui.
Cứ thế, năm người thoải mái nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình. Đương nhiên cũng không xảy ra tình trạng hai chân sụm luôn không nghe lời như Dịch Phi Phàm nói.
Làm đồng cả ngày, tới lúc chạng vạng, năm người tắm rửa thay đồ sạch sẽ, đi tới cái chòi trong sân hóng gió. Năm người bày ghế xếp, ai nấy một tay đều cầm nửa trái dưa, một tay khác cầm muỗng múc ăn.
Mặt trời ngả bóng về tây, gió đêm hiu hiu thổi, bên tai lắng nghe tiếng côn trùng rỉ rả, cuộc sống thế này thật sự quá mức mãn nguyện.
Lâm Hưng bỗng cảm khái: “Haizzz, anh thật sự không ngờ thì ra chương trình này còn có thể vui như vậy, cảm giác mùa trước anh uổng phí rồi.”
Dịch Phi Phàm cũng nói: “Vẫn nhờ vào chị Lam, hôm nay thật giống nhà nông vui vẻ.”
Thẩm Lãng cũng gật đầu theo, trên gương mặt cool guy lộ ra một tia vui vẻ hiếm hoi.
Miêu Y Y cũng mặt đầy bái phục, tựa si tựa mê nhìn Tiết Lam: “Không phải vậy sao, Lam Lam thật lợi hại, có điều sao chị lại biết nhiều vậy ạ. Em thấy tổ đạo diễn còn không biết xe cút kít ấy, bằng không chắc chắn họ từ sớm đã giấu nhẹm cái xe trong nhà ông Lý rồi.”
Tổ đạo diễn: “………”
Tiết Lam cười nói: “Cũng không có gì ghê gớm, hồi nhỏ chị từng sống dưới quê với ông bà ngoại một thời gian, gặp nhiều nên biết, đều là những thường thức cuộc sống mà thôi.”
Miêu Y Y “à” một tiếng, biết đây là chuyện riêng của Tiết Lam nên không tiếp tục đề tài này nữa mà ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tức cảnh sinh tình nói: “Bầu trời nơi đây xanh thật đấy, không khí cũng trong lành nữa, em đột nhiên hình như hơi thích cuộc sống thế này rồi.”
Nghe vậy, mấy người đều nhìn nhau cười. Tia nắng buổi hoàng hôn chiếu vào trong viện, hắt một quầng sáng ấm áp trên lưng họ.
Bầu không khí trong sân cũng ảnh hưởng đến quần chúng đang xem livestream, trong bình luận mọi người cũng bắt đầu xôn xao cảm thán.
[Không biết sao tự nhiên cảm giác được hạnh phúc từ người họ]
[Thật ra cuộc sống ở nông thôn cũng tốt lắm, chậm rãi, không có loại áp lực lớn giống như thành thị, khó mà thả lỏng]
[Đúng vậy, mình cũng lớn lên ở nông thôn, quan hệ của bà con dưới quê cũng rất tốt, giống như Tiết Lam đi mượn đồ thực ra hết sức bình thường]
[Nhìn bầu trời xanh cách một màn hình ấy nhưng mình vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu, chim hót hoa thơm, là hương vị của tự nhiên bao la]
[Mị cảm thấy tổ chương trình không nhất thiết cứ phải để các khách mời mệt tới mặt mày lấm lem đâu, hạnh phúc đơn giản thế này quần chúng cũng thích xem]
[Đồng ý với quan điểm của lầu trên, thấy họ như vậy, cảm giác tâm tình cũng trở nên bình lặng hơn không ít]
………..
Mấy người họ đang thoải mái ăn dưa hóng gió chiều thì bỗng nghe thấy ngoài cửa ngõ truyền tới một loạt âm thanh, vì vậy đều ngửa cổ lên nhìn, đúng lúc trông thấy nhân viên của tổ chương trình đẩy đồ đạc gì đó vào trong.
“Ngày mai sắp có khách mời tới nhà làm khách, cho mọi người thêm chút đồ để giải trí.” Tổ đạo diễn cười ha ha giải thích.
Năm người đồng loạt hướng về tổng đạo diễn đứng sau máy quay, biểu cảm “mấy người tốt bụng đến vậy” viết ra trên mặt.
Tổng đạo diễn: “…….”
Giữa người với người có thể tin nhau một chút không bạn êi?!
Đạo diễn húng hắng cổ, giải thích: “Là máy ktv dùng cho gia đình, đặt trong phòng khách lầu một, mọi người rảnh rỗi cũng có thể luyện giọng, vui vẻ vui vẻ.”
Nghe tới đây, ngoại trừ Tiết Lam thì bốn người kia đồng loạt “ồ” một tiếng, sau đó ăn ý quay sang nhìn Tiết Lam. Tổ chương trình có dụng tâm gì cần hỏi nữa sao.
Tiết Lam nhìn tổng đạo diễn bằng biểu cảm “tui biết mấy ngươi muốn gì rồi”: “Muốn kêu em hát, vậy có thể ra giá!”
Tổ đạo diễn: “…….”
Sau khi ăn cơm tối, bên tổ đạo diễn đã lắp xong máy ktv, còn để máy quay chính của phòng livestream đặt ở đó.
Tổ đạo diễn: “Chương trình này của chúng tôi là tương tác qua lại với khán giả đang xem live, khán giả bình luận chọn bài hát và mọi người sẽ biểu diễn.”
Năm người đưa mắt nhìn nhau, Tiết Lam nét mặt trấn tĩnh, thản nhiên liếc nhìn tổ đạo diễn: “Xin lỗi nhưng phần tương tác này em không tham gia, kho bài hát của em hạn hẹp, cho dù khán giả chọn rồi em cũng không biết.”
Tổ đạo diễn không tin, “Trước đây trong chương trình không phải từng hát rồi sao?”
Tiết Lam vẻ mặt thành thật: “Em chỉ biết hai bài đó, cũng tập luyện rất lâu, bây giờ sớm đã quên sạch rồi.”
Tổ đạo diễn bán tín bán nghi, đồng loạt nhìn Tiết Lam chằm chằm, như thể từ trên người cô có thể nhìn ra được chút manh mối.
“Có điều nếu đã nói tương tác với khán giả, em không hát cũng không được, vì vậy em chủ động chọn một bài trước, sau đó khán giả phòng livestream sẽ giao lại cho nhóm Thẩm Lãng, như vậy được không ạ?” Tiết Lam lại nói.
Tổ đạo diễn nghĩ thấy một bài cũng đủ rồi, fan của Thẩm Lãng trong phòng livestream đều đang điên cuồng gõ bình luận để Thẩm Lãng hát mấy bài, vì vậy tổng đạo diễn liền gật đầu đồng ý.
Đáy mắt Tiết Lam xẹt qua một tia sáng, đi tới trước máy ktv chọn bài, chọn xong thì lùi lại.
Sau khi nhạc dạo vang lên, tất cả mọi người trong phòng lẫn quần chúng xem livestream đều ngẩn ra, vậy mà lại là hành khúc!
Kế đó nghe thấy Tiết Lam bắt nhịp hết sức chuẩn xác, hát hết cả bài hành khúc mà không chênh phô một chút nào, câu nào câu nấy đều khớp tone!
Tổ đạo diễn không dám tin hỏi: “Em vậy mà có thể không lạc tone?”
Tiết Lam gật đầu, mặt mày thành thật đáp: “Chỉ giới hạn ở bài hành khúc này, những bài khác thì không.”
“Còn có thể lựa chọn thể loại lệch tone?” Thẩm Lãng cũng không phải không tin, chỉ là có phần bất ngờ.
Tiết Lam thản nhiên: “Ừ, có thể là vì gen yêu nước đã khắc phục được sự chênh phô của tôi!”
Mọi người: “…………”
Bình luận trong phòng livestream một lần nữa trở nên điên cuồng:
[Bốc phét gì thế, còn có chuyện lựa chọn loại nhạc để lạc tone?]
[Nói chứ Tiết Lam không phải hát cũng quá được đi chứ, mấy bồ nói coi lệch tone liệu có phải cổ cố ý không thế]
[Tui thấy dám lắm á, con mụ này không phải là tìm cớ để không hát sao. Dù sao muốn chênh phô được như thế thì phải luyện tập lâu lắm, vừa mở miệng không phải sẽ lộ tẩy rồi à]
[Thánh scandal quả nhiên vẫn là thánh scandal, Tiết Lam cút khỏi giới giải trí]
……..
Tiết Lam nói được làm được, sau khi hát xong hành khúc thật sự không hát nữa, chỉ vùi trong một góc sofa đảm nhiệm vai trò vật may mắn, thành thật bắt đầu thưởng thức những người khác hát.
Tổ đạo diễn không đạt được mục đích, chỉ có thể mặt dày nói: “Tiết lão sư, hay là em hát thêm bài nữa?”
Tiết Lam lắc đầu, thái độ kiên định: “Không được, em nói rồi, có một giá khác!”
Tổ đạo diễn: “……..”
Qua một lúc lâu, tổng đạo diễn mặt mày rầu rĩ, đối với bug Tiết Lam này ông thực sự hết cách rồi, vì vậy bất đắc dĩ hướng về phía nhân viên tổ chương trình đang đứng bên cạnh gật đầu.
Nhân viên làm chương trình sau khi nhận được tín hiệu thì bước tới cạnh Tiết Lam: “Tiết lão sư, chúng ta thương lượng nhé, giá cả thế nào?”
Lúc này, Tiết Lam cuối cùng lộ ra nụ cười khi đạt được mục đích, “Trao đổi từ sớm không phải được rồi sao, em biết mọi người chống đỡ không được lâu mà!”
Toàn bộ tổ đạo diễn: “………..”
Tự nhiên muốn rút lời dễ sợ!
Tiết Lam không cho họ cơ hội để hối hận, lập tức gọi mấy người kia tới. Họ bắt đầu sôi nổi thảo luận phải ra giá với tổ chương trình như thế nào, khí thế hừng hực như sẵn sàng khoắng sạch.
Lúc này phòng livestream cũng cười banh nóc, comment bay vèo vèo:
[Há há há, e là chính Tiết Lam cũng không ngờ được có một ngày có thể dựa vào ca hát để kiếm tiền]
[Tổ đạo diễn thỏa hiệp rồi, thỏa hiệp rồi, hahahaha………..]
[Mị rốt cuộc muốn xem thử Tiết Lam hát thế nào, nếu như bả tiếp tục bài nào cũng chênh phô thì mị tin bả không cố ý tạo scandal]
Đôi bên rất nhanh đã thương lượng được giá cả, vì vậy Tiết Lam giống như được giải trừ phong ấn, cầm lmicro bắt đầu hát.
Cô vừa hát thì cũng mặc kệ liệu có gây tai họa cho bài hát của ca sĩ nhà người ta hay không. Thời gian tiếp theo, cảm giác như bài nào cũng có hình bóng của cô, hơn nữa còn có bầu không khí tung xõa thoải mái.
Trải qua buổi lễ “rửa tội”, mọi người thật sự tin tưởng Tiết Lam ngoại trừ hành khúc thì những bài khác đều lạc tone là sự thật.
Nhưng quan trọng nhất là cô vậy mà có độc á, ai hát cùng cô cũng đều trụ không nổi tới điệp khúc thì đều bị lệch tone theo, ngay cả Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ!
Thẩm Lãng mới đầu còn không tin, anh không chết tâm liên tục thử mấy bài, nhưng kết quả đều thoát không được ma chú này.
Sai quá sai! Khiến anh cũng phải im tiếng.
Tiết Lam ngoảnh đầu: “Bài này ai biết vậy, cùng hát đi.”
Bốn người sau lưng cùng nhau im lặng.
Tiết Lam: “Thẩm Lãng, chắc chắn em biết nhỉ, không phải nói em là kho nhạc Trung Hoa hay sao. Qua đây, mau cầm micro, chúng ta xông lên.”
Thẩm Lãng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ngữ khí vậy mà lại mang theo chút cầu xin khó nhận ra: “Chị, chị là chị ruột của tôi được chưa, tôi còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới ca sĩ.”
Thấy anh như vậy Tiết Lam cũng không miễn cưỡng, “À” một tiếng, lại quay sang nhìn Dịch Phi Phàm.
Dịch Phi Phàm lẩn tránh ánh mắt, có thể thấy tất cả tế bào trong người cậu đều lên tiếng từ chối.
Lâm Hưng bất đắc dĩ giải vây: “Lam Lam à, em nó còn nhỏ, giữ lại chút mặt mũi cho thằng bé.”
Tiết Lam tựa như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Vậy Lâm ca thì sao, anh muốn hát không?”
Lâm Hưng nhịn không được đỡ trán: “Không không, Lâm ca của em có tuổi rồi, không muốn danh dự tuổi già khó giữ.”
Cuối cùng, Tiết Lam chỉ có thể trông mong nhìn Miêu Y Y, nét mặt tràn đầy mong đợi, trong mắt rõ ràng đang viết: Chúng ta không phải chị em tốt sao?
Miêu Y Y lắc đầu nguầy nguậy, thái độ cự tuyệt khá kiên quyết. Họ có thể là chị em tốt vì nhau mà đầu rơi máu chảy, nhưng chuyện như hát cùng nhau thì thôi đi.
“Em cũng không phải sợ mất mặt, sau này cũng không cần lăn lộn trong giới ca sĩ, nhưng quá trình song ca cùng chị hành hạ người ta quá thể đáng. Chị biết mà nhỉ, cái cảm giác muốn cất giọng nhưng sống chết cũng không thành công, cả đời này em không muốn thể nghiệm lần nữa.”
Miêu Y Y thật sự một lời khó nói hết. Chị nói xem một mình chị lệch tone thì thôi đi; thanh quản còn to như vậy, thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát huy của người bên cạnh á.
Tiết Lam hơi thất vọng, bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy được rồi, không ép mọi người nữa, chị hát một mình.”
Mặc dù cô vẫn thích hát chung với mọi người, nhưng tiếc là không ai chịu phối hợp. Hết cách, cô chỉ có thể tự mình bung lụa!
Vì vậy tiếp theo chính là khoảng thời gian bị ma âm của Tiết Lam quấy nhiễu lỗ tai, may mà vị trí nhà họ khá hẻo lánh, bên cạnh cũng không có bất cứ nhà nào khác, bằng không chắc chắn bị người dân khiếu nại!
Bình luận của quần chúng đều cười banh nhà l*иg, cảm giác sắp cười chết trong phòng livestream rồi.
[Hahahahaha, cười chít tui ròi, có chuyện xin đốt vàng mã giùm]
[Há há há, Tiết Lam quẩy hết mình không chút nghi ngờ, cười ẻ]
[Dịch Phi Phàm: Mọi người thấy em có dám nhúc nhích không?]
[Đúng đúng đúng, như hàm ý trong câu của Miêu Y Y “muốn cất giọng mà sống chết cũng không thành”, miêu tả phải nói là chuẩn không cần chỉnh]
[Không phải, lẽ nào có mình tui cảm thấy tổ đạo diễn bị Tiết Lam dắt mũi rồi à, rõ ràng bả cực kỳ muốn hát mà]
[Lầu trên bồ đoán không sai, đích thị là bị dắt mũi]
[Ultr, không hổ là sơn ca chốn nhân gian, lợi hại quá, diệt sạch gϊếŧ sạch! Đúng là cười chết tui mà, cảm thấy Thẩm Lãng đã hoài nghi nhân sinh rồi]
[Còn không phải sao, đôi mắt dại ra rồi kìa, Thẩm Lãng hãi đến độ hiện giờ cũng không hiểu được rốt cuộc mục giao lưu xảy ra vấn đề chỗ nào]
[Móa há há há, tui là Lãng hoa, trông thấy dáng vẻ Thẩm Lãng thế này đúng là cười tới lăn quay. Tiêu rồi, tui không phải anti nữa rồi]
[Chúc mừng Tiết Lam lại mở khóa được kỹ năng mới, máy lạc tone của nhân gian, một âm cũng đừng hòng thoát]
…………
Sau khi kết thúc phần giao lưu, Tiết Lam cũng hát tới thỏa thuê mãn nguyện, còn không quên tiện thể khoe mẽ: “Em đúng là tốt quá tốt. Thế nào ạ, đạo diễn, có phải cảm thấy đáng giá hay không, haizzz, vì mọi người mà em chịu thiệt rồi.”
Tổ đạo diễn: “……….”
Cô thiệt sự lời xàm xí này cũng dám nói, rõ ràng là tự mình quẩy banh nóc!
Sau khi Tiết Lam tách khỏi họ, tổng đạo diễn ra ngoài sân, một lần nữa châm thuốc hút.
Tóm lại ông cảm thấy mới rồi nếu như mình có thể kiên trì thêm chút nữa, có lẽ Tiết Lam sẽ không trụ nổi, dù sao cơn nghiện ca hát của cổ cũng không phải lớn bình thường.
Haizzz, sơ suất quá rồi…
Quay lại phòng ở tầng hai, Tiết Lam và Miêu Y Y sau khi tắt máy quay trong phòng thì cả hai liền ăn ý lấy điện thoại ra, co người trên giường, bắt đầu nhấn vào mục siêu thoại cp trong weibo bắt đầu lướt.
Miêu Y Y đang quẹt điện thoại thì hình như bỗng nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn Tiết Lam: “Đúng rồi Lam Lam, chị biết khách mời ngày mai là ai không?”
Tiết Lam lắc đầu, chuyện này cô thật không biết, Cao Thông cũng không nói với cô.
“Là Lý Gia Dương và Khổng Linh Nhi.” Miêu Y Y nói rồi nhổm người dậy, khoanh chân ngồi trên giường, “Có lẽ chị không biết, đó là cặp tình nhân gần đây mới công khai, quản lý của em vừa mới nói cho em.”
Ai cơ? Tiết Lam ngẩng phắt lên, Lý Gia Dương và Khổng Linh Nhi?!
Thiệt cmm bà nó mà! Tâm tình tốt đẹp cả buổi tối nháy mắt mất sạch.
Miêu Y Y thấy sắc mặt Tiết Lam không tốt thì quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ, lẽ nào chị và họ có qua lại?”
Tiết Lam thầm nghĩ đâu chỉ có qua lại đơn giản như vậy, “Không có gì, chỉ là quen biết sơ thôi, đều là chuyện cũ rồi.”
Miêu Y Y “à” lên một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ vỗ ngực cam đoan nói: “Lam Lam đừng lo, em chắc chắn sẽ đứng về phía chị vô điều kiện, ngày mai họ muốn bắt nạt chị, em giúp chị!”
Tiết Lam nhất thời vui vẻ, “Ồ, nghĩa khí vậy à, không phải hôm qua em nói khách mời tình nhân tới thì em muốn get đường ngay tại hiện trường sao, không thấy đáng tiếc à?”
Miêu Y Y xua tay, không quan tâm nói: “Có gì đáng tiếc đâu chứ ạ, cp trong thiên hạ nghìn nghìn vạn vạn, bớt ship một cặp cũng không chết. Vẫn là chị em tốt quan trọng, đừng quên chúng ta chính là người nhà.”
Mặc dù cô lọt hố muộn nhưng [Thịnh Thời Thiên Hạ] cũng là OTP của cô, cho nên tình cảm đối với chị em tốt cùng ship cp đương nhiên không giống.
Càng đừng nói tới trải qua hai ngày ở chung, Miêu Y Y cũng thật sự rất thích Tiết Lam, xem cô như bạn bè, vì bạn bè cô nguyện mình lăn xả.
Tiết Lam mỉm cười. Cô rất vui có thể quen biết với một người bạn cùng chung chí hướng là Miêu Y Y.
Miêu Y Y vào nhà vệ sinh tắm rửa trước, Tiết Lam định mở wechat, cô vẫn muốn hỏi thăm Cao Thông về chuyện Lý Gia Dương sắp tới ghi hình chương trình, ai ngờ cô vừa mới tìm avatar Cao Thông thì anh ấy trùng hợp đã tự mình gửi tin tới.
Cao Thông: “Lam Lam, anh nói chuyện này với em, em nhất định phải bình tĩnh nhé.”
Tiết Lam sửng sốt, ngón tay bay múa đáp lại: “Anh muốn nói chuyện Lý Gia Dương và Khổng Linh Nhi tới tham gia chương trình?”
Cao Thông: “Em biết rồi à, đúng vậy, chính là chuyện này. Anh cũng vừa mới nghe được từ phía tổ chương trình, Lam Lam em vẫn chống chọi được chứ?”
Lần này Tiết Lam không đáp, bên Cao Thông đợi một lúc thì lại gửi tin qua: “Nếu thật không ổn, anh sẽ thay em xin nghỉ với tổ chương trình, chờ họ đi rồi em quay về ghi hình tiếp?”
Tiết Lam mới rồi đưa chút đồ cho Miêu Y Y trong nhà vệ sinh, quay lại đọc được tin nhắn của Cao Thông, phản ứng đầu tiên chính là: Dựa vào đâu?!
Cô dựa vào đâu phải tránh tên sở khanh Lý Gia Dương kia, thật sự cho hắn mặt mũi rồi!
Tiết Lam: “Không cần đâu ạ, em không sao. Lần trước anh nghe ngóng giúp em sao rồi ạ?”
Trước khi tới tham gia chương trình, Tiết Lam bảo Cao Thông điều tra Lý Gia Dương một chút, xem liệu có thể bắt được thóp nào của hắn không, sau này phòng lúc cần tới.
Dù sao cô quá hiểu tên cặn bã Lý Gia Dương kia, mặc dù hắn và chính chủ đã chia tay nhưng hắn cũng không phải dạng chia tay rồi sẽ có thể chừa lại mặt mũi cho nhau, phiền phức này Tiết Lam vẫn nên cẩn thận một chút.
Cao Thông: “Hắn cũng khá cẩn thận, tạm thời vẫn chưa tìm được nhược điểm nào, em yên tâm, anh sẽ tiếp tục tìm người điều tra.”
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Tiết Lam. Tên Lý Gia Dương này quả thực đủ thận trọng, nhưng cũng may là hắn đủ tự phụ, hoặc là nói hắn xem nhẹ sự cuồng si của chính chủ, cho nên trong tay Tiết Lam hiện tại vẫn có một chút bằng chứng.
Dù nói không phải sợ hắn, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai sắp gặp hắn thì Tiết Lam liền cảm thấy đen đủi.
“Lam Lam, em tắm xong rồi, chị mau vào đi.” Miêu Y Y tắm xong bước ra, gọi cô.
Tiết Lam ừ một tiếng, vứt điện thoại xuống, trong lòng hùng hổ chửi mát đi vào nhà vệ sinh.
—
Thời Chí từ trong mơ bỗng tỉnh giấc, trán anh đầy mồ hôi, nhưng điều hòa trong phòng rõ ràng là nhiệt độ rất thoải mái.
Anh ngơ ngẩn nhìn tay phải mình, sau khi ngồi trên giường trấn tĩnh một lúc, tiện tay cầm di động bên cạnh lên, nhìn thời gian, mới mười giờ tối.
Chiều nay anh vừa từ nước ngoài quay lại, lệch múi giờ nên ngủ một chút, chỉ là không ngờ lại nằm mơ, rõ ràng đã lâu rồi cũng không hề có.
Nếu đã tỉnh giấc, Thời Chí cũng không định ngủ tiếp, anh tới phòng khách chuẩn bị rót ly nước, đúng lúc nhìn thấy túi giấy đặt trên bàn.
Đây là đồ anh tiện tay mua ở cửa hàng miễn thuế ở sân bay nước ngoài, là hai cái móc khóa trang trí. Khi ấy bất chợt nhớ tới lần trước Tiết Lam đi quay gửi quà cho họ, do dự một lúc rồi vẫn quyết định có qua có lại.
Mua cũng mua rồi đương nhiên phải gửi tặng, Thời Chí cầm điện thoại, tìm nhóm “ba người hỗ trợ” kia.
Thời Chí: “Tôi ở nước ngoài có quà cho hai người, gửi định vị cho tôi, tôi gửi quà qua.”
Tiết Lam nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe thấy âm rung báo của điện thoại thì cô tiện tay cầm lên, vừa thấy Thời Chí muốn tặng quà cho mình thì hai mắt sáng rực.
Tiết Lam: “Woa, vậy mà có quà, tâm tình chán nản mới rồi của tôi nháy mắt đã được điều trị.”
Tiết Lam lập tức gửi định vị qua: “Tôi đang quay chương trình, đây là địa chỉ công ty, anh gửi qua cho quản lý của tôi nhận giúp tôi.”
Thời Chí đáp lại: “Được.”
Lúc này Thịnh Lâm cuối cùng cũng hiện hồn trong nhóm: “Hai người đang làm gì đó, đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ gửi quà cho hai người. Nói trước, thiếu gia đây không có thói quen đó.”
Dứt lời, cậu rất nhanh gửi định vị của mình vào nhóm.
Thịnh Lâm: “Đây là định vị nhà tôi, hai người lưu lại đi, lần tới muốn gửi gì cho tôi thì cứ trực tiếp gửi tới đó là được, không cần báo trước với tôi.”
Tiết Lam: “……….”
Tiết Lam: “Thịnh Lâm, em liệu có thể biết xấu hổ chút được không!”
Thịnh Lâm đáp lại bằng emo mặt mày nham nhở, trông đặc biệt thiếu đòn.
Tiết Lam thấy mà ngứa tay, bắt đầu xắn tay áo, đã vậy cô cũng không khách sáo nữa, lật tung album suốt nửa ngày, cuối cùng tìm thấy tấm ảnh Thịnh Lâm mặc quần rách hồi nhỏ.
Mặc dù từ góc độ trong ảnh, vị trí quan trọng không bị lộ, nhưng cũng có thể thấy được quần cậu mặc bị thủng đáy.
Thế nên cô tiện tay đem tấm ảnh “sát thương không lớn, vũ nhục cực mạnh” này gửi vào nhóm “ba người hỗ trợ”, cũng @Thời Chí.
Tiết Lam: “Tặng anh món quà.”
Thời Chí nhìn điện thoại mà cạn lời, anh thực sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Tiết Lam. Sao anh phải thu tấm ảnh Thịnh Lâm mặc quần rách làm quà cơ chứ?
Thời Chí: “Không cần.”
Thịnh Lâm: “Tiết Lam, não you có phải bị lủng không hả, mau thu lại cho tôi!!!”
Tiết Lam cố ý không để ý cậu, chờ quá thời gian thu hồi, khi đó mới cố ý nói: “Xin lỗi, thu lại không được rồi.”
Thịnh Lâm hình như bị tức chết, nửa ngày cũng không nói năng gì.
Tiết Lam lại thử lần nữa kêu Thịnh Lâm trong nhóm, nhưng thằng nhóc này dường như giận thật, vậy mà không thèm đếm xỉa đến cô.
Vì vậy, cô không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm phải chăng mình quá đáng rồi, quay đầu lại nhìn tấm ảnh đó và nhật ký trò chuyện hết mấy bận. Chẳng qua vẫn ổn mà, tấm ảnh này đâu có lộ ra chút nào đâu.
Lẽ nào đấy chính là cảm giác thẹn thùng giữa cặp tình nhân nhỏ? Hay là câu đầy mùi ghét bỏ “không cần” mới rồi của Thời Chí khiến em ấy tổn thương rồi?
Éc…..Quả nhiên chuyện giữa các soái ca cô lý giải hơm nổi.
Vào lúc Tiết Lam thành thật suy nghĩ làm thế nào để vừa uyển chuyển xin lỗi nhưng lại không mất mặt thì Thịnh Lâm cuối cùng ở trong nhóm đột nhiên lên tiếng: “Tiết Lam, đây là you ép tôi!”
Tiết Lam ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì sau đó thấy Thịnh Lâm gửi liên tục mấy tấm hồi bé của cô.
Vấn đề là mấy tấm hình này không phải khoảnh khắc cô ngã thành chó ăn c*t bị chộp lại thì là mặt mày ăn uống lấm lem, toàn bộ đều rất 囧.
Tiết Lam: “!!!”
Cái đồ thiếu đạo đức này!
Thời Chí nhìn tình hình đột nhiên biến chuyển trong nhóm, bỗng có chút cảm giác không biết làm sao, chỉ có thể im lặng làm quần chúng.
Anh tiện tay nhấn vào một tấm ảnh Tiết Lam ăn bánh kem hồi nhỏ. Trong ảnh, cô ăn đến toàn mặt đều là kem nhưng biểu cảm lại ngây thơ vô tri, không khỏi khiến anh liên tưởng tới lúc Tiết Lam ở trong đoàn phim ngốc nghếch không hiểu, khóe miệng Thời Chí nhịn không được cong lên.
Không biết qua bao lâu, Tiết Lam và Thịnh Lâm dường như đang tranh cao thấp, you một tấm I một tấm, sau khi không biết đã gửi bao nhiêu tấm ảnh ngớ ngẩn hồi nhỏ của đối phương trong nhóm, lý trí cuối cùng tìm về.
Vì vậy, hai người nhanh chóng song song giương cờ trắng, dẹp cờ thu trống, màn đấu đá như gà con tiểu học cuối cùng kết thúc.
Sau khi trong nhóm tạm thời yên tĩnh, Thịnh Lâm làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, mới đầu you nói phiền não là chuyện gì thế, tổ chương trình làm khó you à, hay là mấy khách mời khác không dễ ở chung?”
Đọc được câu trông như có vẻ thờ ơ của Thịnh Lâm, Tiết Lam bỗng hiểu ra gì đó. Chẳng trách thằng nhóc này vừa bắt đầu đã ở trong nhóm ghẹo gan cô, đoán chừng là muốn giúp cô giải toả tâm tình. Không phải nói chứ, hiện giờ cô tốt hơn nhiều.
Tiết Lam đáp: “Sao có thể chứ, bớt coi thường chị gái em đi.”
Nghĩ rồi Tiết Lam vẫn kể chuyện Lý Gia Dương ngày mai sẽ tới, dù sao tới lúc đó Thịnh Lâm cũng biết, cũng không có gì phải giấu.
Tiết Lam: “Chính là vừa rồi biết được khách mời ngày mai là Lý Gia Dương, cảm thấy xúi quẩy. Chẳng qua bây giờ không sao rồi, sau khi nhận được quà của Thời Chí thì đã full máu sống lại.”
Thịnh Lâm: “Sao cơ? Lý Gia Dương cũng muốn tới!”
Thời Chí cũng lên tiếng hỏi trong nhóm: “Có cần giúp không?”
Tiết Lam dở khóc dở cười: “Thật sự không cần, hai người không cần phải khẩn trương như vậy, chẳng phải là bạn trai cũ thôi sao, tôi định chắc rồi.”
Thấy Tiết Lam hình như thật sự không có gì, hai người cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ là Thịnh Lâm vẫn không an tâm châm chọc cô vài câu, bảo cô đừng có mà dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng gì gì đó với Lý Gia Dương.
Mấy người ở trong nhóm đáp qua trả lại vài câu, bên Tiết Lam bỗng nhiên đổ mưa, cô nhịn không được quay video tiếng mưa trong màn đêm ngoài cửa sổ, gửi vào nhóm.
“Chỗ tụi chị mưa rồi, có điều hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt, hết sức đề cử hai người có thời gian cũng có thể thử trải nghiệm tiết tấu cuộc sống kiểu này. Chị tới đây giấc ngủ cũng trở nên tốt hơn, đến mơ cũng không có, làm một giấc tới sáng.”
Thời Chí ngồi trên ghế dựa trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh đêm thành phố bên ngoài, nghe tiếng mưa từ video trong điện thoại truyền ra, tâm tình bỗng dưng trở nên cực kỳ tĩnh lặng, dường như tiếng mưa cũng đã gột sạch cảm xúc hoảng hốt sau cơn mơ kia.
Một lúc sau, Thời Chí bấm điện thoại gọi Hải ca.
“Là em, lời mời của chương trình kia có thể nhận ạ, nhưng có một điều kiện, em muốn ngày mai đi.”