Độc Sủng Mình Em

Chương 7

Trong thời gian này, tình cảm giữa Lam Diệp và Khôi trở nên phức tạp hơn. Nguyệt Duy, người thích Khôi, càng thể hiện tình cảm mình một cách rõ ràng. Cô thường xuyên cố gắng tạo dịp để gặp gỡ Khôi và thể hiện sự quan tâm của mình. Điều này khiến Lam Diệp cảm thấy áp lực và lo lắng về tình cảm của mình đối với Khôi.

Một ngày, Lam Diệp cảm thấy cần một không gian riêng để suy nghĩ và định hướng cuộc đời. Cô quyết định đi dạo ở công viên gần nhà. Trong lúc đó, cô nhận một cuộc gọi từ mẹ của Khôi.

"Lam Diệp à, con có thời gian không? Cô muốn nói chuyện với con."

Lời gọi từ mẹ Khôi khiến Lam Diệp thấy tò mò, nhưng cô vẫn đồng ý ngay.

Họ gặp nhau tại một quán cà phê. Mẹ Khôi ngồi đối diện Lam Diệp, ánh mắt của bà trầm tư và nghiêm túc.

"Lam Diệp à, cô biết rằng con và Khôi có mối quan hệ đặc biệt. Nhưng cô muốn con biết rằng, gia đình của cô đang đối mặt với nhiều vấn đề và áp lực. Việc quan hệ giữa con và Khôi sẽ không thể tránh khỏi những thay đổi và ảnh hưởng từ những tình huống này."

Lam Diệp cảm nhận sự nghiêm túc và tôn trọng từ mẹ Khôi. Cô đáp ứng bằng một cái gật đầu hiểu biết.

"Mẹ Khôi, con hiểu và sẽ luôn cân nhắc đến tình hình gia đình của anh Khôi trong quá trình quan hệ của chúng ta. Gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu của con."

Mẹ Khôi cảm thấy vui mừng với sự thông minh và nhạy bén của Lam Diệp. Cô ấy cảm thấy như đã tìm thấy một người bạn đồng hành đúng lúc cho con trai mình.

"Con là một cô gái thông minh và tốt bụng. Tôi hy vọng rằng, dù có bất kỳ sự thay đổi nào trong tương lai, con và Khôi sẽ luôn đặt gia đình và bản thân mình lên hàng đầu. Đó là điều quan trọng nhất."

Những lời của mẹ Khôi vang lên trong đầu Lam Diệp. Cô cảm thấy mình đang đứng trước một dấu chấm hỏi lớn về tương lai. Nhưng bất kể điều gì sẽ xảy ra, cô quyết định luôn giữ vững tinh thần và đối mặt với những thay đổi một cách mạnh mẽ.

Sau cuộc gặp với mẹ của Khôi, Lam Diệp, một cô bé mới 16 tuổi, cảm thấy tâm trạng của mình trở nên nặng nề và buồn bã hơn bao giờ hết. Đôi mắt trẻ con của cô trở nên mờ đầy suy tư khi cô lẩn thẩn ra khỏi cửa quán cà phê. Cảnh báo từ mẹ Khôi về những khó khăn và áp lực mà gia đình của anh đang phải đối mặt đã làm cô cảm nhận mạnh mẽ hơn về sự phức tạp của cuộc sống và tình yêu.

Bầu trời xanh trong như đáy biển và nắng ấm rực rỡ, nhưng cảm xúc bên trong Lam Diệp lại trái ngược hoàn toàn. Cô thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một mớ hỗn độn, không biết phải làm gì để đối mặt với những biến đổi không mong đợi.

Tâm trạng rối rắm của cô là như một trái tim vỡ nát. Cảm giác u ám vẫn bám trên da cô, khiến cô cảm thấy mình đang lạc hướng. Cô nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh Khôi, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên mờ nhạt và xa cách.

Lam Diệp cảm thấy như đang lạc vào một khoảng tối trong cuộc đời. Cô không biết liệu tình cảm nhỏ bé của mình có đủ lớn để vượt qua những khó khăn mà họ sắp phải đối mặt. Cô nhận ra rằng, mình chỉ là một cô bé 16 tuổi, còn đang trong quá trình trưởng thành và học hỏi.

Trong tâm trạng lúc này, cô cảm thấy bản thân như một bông hoa đang nở rộ, nhưng cô không biết làm thế nào để giữ vững tinh thần và bảo vệ bản thân khỏi những biến đổi bất ngờ. Cô nhận ra rằng cuộc sống còn dài, và những thách thức này chỉ là một phần của hành trình của cô.

Cuộc sống của Lam Diệp bỗng trở nên rối ren và bất ổn. Những ngày qua, tâm trạng của cô không còn yên tĩnh như trước đây. Mọi thứ đều thay đổi và cô thậm chí cảm thấy mình đang bị lạc vào một cõi loạn lạc.

Một buổi chiều, Lam Diệp đang trước cửa nhà, điện thoại của cô bất ngờ reo lên. Một tin nhắn từ bạn của chị hai cô xuất hiện: "Em ơi, chị của em gặp tai nạn ở Mỹ, đang ở trong tình trạng rất nguy kịch. Gia đình em đang chuẩn bị bay qua Mỹ để thăm và chăm sóc cô ấy. Em biết chuyện này chưa?"

Lam Diệp đọc tin nhắn với sự giật mình. Cô liền gọi điện để xác nhận..

"Chị ơi. Chuyện chị em bị tai nạn và gia đình chuẩn bị sang Mỹ là sao?"

Ngân Khuê, bạn cùng lớp ở Mỹ với Lam Nhi giải thích: "Đúng vậy, em. Chị Nhi bị tai nạn khi đang ở Mỹ và hiện đang trong tình trạng rất nguy kịch. Gia đình của em quyết định bay sang để chăm sóc."

Lam Diệp cảm thấy tim mình đập nhanh. Tưởng như mọi thứ đã rơi vào bất ổn, thì giờ đây lại xuất hiện một loạt sự kiện đột ngột khiến cuộc sống cô thay đổi một cách không ngờ.

Sau một thời gian dài chịu đựng tình cảm khó khăn và áp lực từ gia đình, Lam Diệp quyết định sang Mỹ để đồng hành cùng chị gái sau tai nạn đau lòng. Cuộc sống bên ngoài đang thay đổi, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một hạnh phúc nhỏ bé từ những kỷ niệm đã cùng chị chia sẻ.

Ngày hành trình đến Mỹ đến, cảm giác xa lạ và bất định đã nắm lấy Lam Diệp. Cô nhớ đến những lời chia tay, những ý nghĩ cuối cùng mà cô viết trong lá thư cho Nguyên Khôi. Tuy rằng họ đã chọn những con đường riêng biệt, nhưng cô luôn mang theo trong lòng những kỷ niệm đáng quý. Cô nhớ về mỗi bước chân họ cùng nhau bước đi trên con đường trải đầy ký ức của thanh xuân.

Tại Mỹ, Lam Diệp không chỉ là người em hỗ trợ chị gái trong những khoảnh khắc khó khăn mà còn là người bên cạnh chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và hy vọng. Cô dành thời gian học hỏi, trải nghiệm và tìm kiếm giá trị thực sự của cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua là một hành trình trưởng thành mới, nơi cô học cách đối diện với những khó khăn, từ bỏ những niềm riêng tư và tập trung vào hạnh phúc thực sự.

Mặc dù cách xa đất nước và người thân, nhưng trong trái tim Lam Diệp vẫn luôn tồn tại một chút tình cảm đặc biệt dành cho Nguyên Khôi. Họ đã từng là một phần quan trọng của cuộc đời nhau, nhưng giờ đây họ đang trên những con đường riêng biệt để tìm kiếm ý nghĩa và hạnh phúc của riêng mình.

-------------

Ngày tháng năm,

Gửi tới người con trai trong trái tim em,

Anh ơi, em thích anh...

Cảm giác khi nói ra như một gánh nặng vỡ tung. Nhưng thực ra, em chẳng muốn gửi lá thư này tới anh, vì khi anh đọc nó, chúng ta đã ở xa nhau...

Anh có hay không hiểu rằng, anh đã giúp em biến từ một cô bé ngây thơ trở nên rạng ngời? Anh là người khiến em sẵn sàng vượt qua mọi thách thức, từ những việc ngớ ngẩn nhất cho đến những quyết định can đảm nhất. Anh là người khiến em quên mình, dù có đau đớn và tổn thương, em vẫn sẵn sàng ở bên cạnh anh. Anh có biết không, anh là tất cả cho em?

Em như một người ôm lấy cây xương rồng, dù bị gai đâm đau đớn, em vẫn giữ chặt để bảo vệ nó. Anh là niềm tin, là tất cả những cảm xúc của em, nhưng anh lại chỉ tồn tại trong ký ức của em. Dù sau tất cả, em chỉ là đứa em gái đang thầm yêu anh trai của mình. Và cuối cùng, em quá nhút nhát để thú nhận tình cảm này...

16 tuổi, tuổi của sự nồng nàn, của mong đợi và sự phức tạp. Tuổi mà em có thể nói nhưng chưa thể làm, có thể nghĩ nhưng không thể quyết định, có thể ước mơ nhưng chưa thể thực hiện. Em sợ những mong đợi nửa vời, sợ mình sẽ trở nên ích kỷ đến đáng ghét, sợ mình không đủ mạnh mẽ để đối mặt với những khó khăn và thử thách của tương lai. Cảm giác đó, anh có hiểu không? Em phải kiên nhẫn sống sót, phải hít thở, phải tồn tại, và nhưng trái tim em đã đau vì thích anh...

Anh có hiểu rằng ánh mắt của anh đã chinh phục em từ lần đầu gặp? Đôi mắt ấy nhìn em dịu dàng, che chở như một bàn tay ấm áp. Nhưng cuối cùng, em nhận lại từ anh những đau thương... Nhưng em muốn cảm ơn anh, vì đã cho em một tình yêu đầu đẹp đẽ, mặc dù em biết rằng em sẽ thích anh mãi mãi...

Em xin lỗi, người anh của em...