Nước Chảy Thành Sông

Chương 35

Đã một thời gian không về nhà, ngồi đối mặt cùng bố mẹ như bây giờ, Chu Mộc lại cảm thấy có chút không quen.

Quanh chiếc bàn vuông bỗng chốc chia thành ba phe lớn — vợ chồng Lâm Thuật Chương, vợ chồng Chu Vĩ Bình, cùng với — Lâm Tu và Chu Mộc.

Theo lời ông cụ An nói, với tư cách cha mẹ đằng trai, sau khi bàn bạc, hai vợ chồng Lâm Thuật Chương cùng An Dĩnh đích thân tới nhà Chu Mộc chào hỏi.

Phụ huynh hai nhà vừa là hàng xóm vừa là người quen cũ, bầu không khí trên bàn tuy không đến mức sôi nổi ồn ào nhưng ít nhất cũng vui vẻ thoải mái. Vì thế, sau khi ôn chuyện đại khái, vợ chồng Lâm Thuật Chương liền tỏ rõ mục đích đến với cha mẹ Chu Mộc.

“Thằng bé Lâm Tu này em thật lòng quý mến… Nhưng bảo để hai đứa chuẩn bị kết hôn, có phải là… hơi nhanh quá không?” Mẹ Chu nhìn sang Lâm Tu rồi lại liếc liếc Chu Mộc, cuối cùng mới nửa mừng nửa lo quay đầu nhìn về phía vợ chồng Lâm Thuật Chương.

“Quyết định như vậy có gấp gáp đôi chút… Nhưng được cái hai đứa bé tâm đầu ý hợp, bao nhiêu năm qua đôi bên hiểu nhau cũng không phải ngày một ngày hai.” An Dĩnh cười dịu dàng khẽ liếc Chu Mộc ngồi một bên, trong bụng càng nhìn càng thấy thích, quay đầu kéo tay mẹ Chu vỗ nhẹ như an ủi, “Hai nhà chúng ta đều hiểu rõ, cũng khỏi cần để ý mấy tiểu tiết này đâu nhỉ? Em yên tâm, Mộc Mộc gả đến nhà bọn chị, chị nhất định sẽ che chở con bé như con ruột! Vợ chồng hai người tính thử xem, nếu cảm thấy chuyện này hợp lý, tôi sẽ để hai người đi lĩnh chứng trước! Bậc cha mẹ chúng ta nhẹ lòng, ông cụ cũng được an tâm!”

“An Dĩnh nói có lý…” Lâm Thuật Chương cười “ha ha” đảo mắt nhìn về phía Chu Vĩ Bình nói: “Nhưng mà anh Chu này, hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa, nếu hai người cảm thấy chuyện này cần bàn bạc nhiều hơn, chúng tôi cũng không phải không đợi được. Nếu như quyết định sắp tới có thể làm luôn, bên chúng tôi cũng chuẩn bị chu toàn cả rồi. Đều là thông gia không nên khách sáo, hai người có ý kiến hay yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi làm cha mẹ đương nhiên sẽ coi đó là chuyện quan trọng nhất mà làm.”

Chu Vĩ Bình nghe vậy im lặng một lát, quay đầu liếc nhìn vợ, lại ngước mắt nhìn về phía con gái đang ngồi sóng vai với Lâm Tu ở một bên, Chu Vĩ Bình trầm ngâm một tiếng rồi chậm rãi mở miệng nói —

“Chu Mộc, con suy nghĩ kỹ chưa?”

Ánh mắt của mọi người trên bàn lập tức rơi vào gương mặt Chu Mộc.

Suy nghĩ… kỹ chưa ư?

Xác định tâm ý của mình, tiếp nhận sự săn sóc của Lâm Tu, thuận theo tiếng lòng đến với người nọ, giờ lại nghe theo đề nghị của Lâm Tu chuyển đến nơi ở của anh… Tất cả đều tự nhiên và hợp lẽ như vậy, có điều, ngay cả bản thân Chu Mộc cũng không ngờ tới — hai chữ “kết hôn” lại bị hai nhà đưa vào lịch trình nhanh đến vậy.

Nói là bất đắc dĩ thì có phần không thỏa đáng, nhưng trước mắt, Chu Mộc quả thật cảm nhận được một chút cảm giác bị “ép gả“.

Kỳ thật theo tâm nguyện của bản thân cô, nhìn vào tình thế hiện giờ, tiếp tục phát triển rồi kết hôn cùng Lâm Tu cũng chỉ là vấn đề thời gian, nay các bậc cha mẹ đặt vấn đề này lên bàn thảo luận, đơn giản là để cho hai bên một lời cam kết mà thôi.

Kết hôn có nghĩa là cô sẽ chính thức bước vào thế giới của anh, chính thức chia sẻ cha mẹ anh, tất cả của anh, cũng chính thức được đưa vào dưới đôi cánh anh, từ đó về sau có thể rúc vào khuỷu tay vững chắc của anh yên ổn vô lo vô nghĩ.

Mà nếu cự tuyệt lời đề nghị này, chưa nói tới việc giội tắt lòng nhiệt tình của hai nhà, với bản thân cô mà nói ngoài việc ở mục tình trạng hôn nhân vẫn duy trì hai chữ “độc thân” như trước, những phương diện còn lại cũng không có bất kỳ thay đổi hay ích lợi nào khác.

Có vẻ như… Thấy thế nào cũng nên chấp thuận việc hôn sự này.

Ấy vậy mà trong khoảnh khắc mấu chốt này, trong lòng Chu Mộc lại dấy lên một cảm giác khó hiểu không nói thành lời.

Không phải phản đối, nhưng hiển nhiên cũng không phải chấp thuận.

“Con…” Hơi gục mặt xuống, trước mặt Lâm Tu cùng các bậc trưởng bối, Chu Mộc yên lặng khép mi rồi lại lẳng lặng giương mắt, “Có thể cho con suy nghĩ thêm một thời gian được không ạ?”

An Dĩnh mẹ của Lâm Tu hiển nhiên có chút thất vọng, kín đáo thở dài nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười nhìn Chu Mộc, An Dĩnh đứng lên bước qua vỗ nhẹ vai Chu Mộc nói —

“Không sao đâu Mộc Mộc, không có gì phải vội.”

Các trưởng bối âm thầm trao đổi ánh mắt rồi lục tục rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Tu cùng Chu Mộc.

Chu Mộc khẽ rũ mắt ngồi yên tại chỗ, cố gắng dựng thẳng sống lưng có cảm giác cứng ngắc nói không nên lời.

Lâm Tu im lặng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cô, trong đáy mắt vẫn là vẻ gió thoảng mây trôi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Em xin lỗi…” Không biết qua bao lâu, tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của Chu Mộc khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cô hơi cúi đầu ngồi đó, đáy mắt loang loáng nước.

Lâm Tu không nói gì, chỉ vươn đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay mát lạnh của cô.

Chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, nước trong mắt Chu Mộc không hề báo trước mà trào ra.

Dịu dàng mà chậm rãi dùng bàn tay bao trọn bàn tay hơi lạnh của người nọ, Lâm Tu điềm nhiên dùng hơi ấm của chính mình bao phủ sự lạnh lẽo của cô.

Thế mới nói, trên thực tế, điều mà anh quan tâm từ trước tới nay không phải là anh muốn hay không — mà là, cô có thích hay không.



Vợ chồng Chu Vĩ Bình đi về nhà trước. Lâm Thuật Chương có việc đột xuất ở công ty cũng không thể không gấp gáp chạy tới đó. Vì thế nhiệm vụ hộ tống An Dĩnh về nhà rơi xuống đầu Lâm Tu.

“Em đi cùng luôn không?” Trước khi lên xe Lâm Tu hỏi ý Chu Mộc.

“Anh cứ đưa bác Dĩnh về trước… Em đi chỗ khác hít thở không khí một chút…” Chu Mộc vẫy tay cười chào An Dĩnh trong xe, lại ngước mắt nhìn Lâm Tu. “Yên tâm đi, em đi một lát rồi về ngay.”

“Ừ.” Lâm Tu bình thản khép mi mắt, “Có việc gì thì gọi điện. Nếu đi mệt, anh sẽ đón em.”

“Được.” Chu Mộc khẽ gật đầu.

Nhìn chiếc xe của Lâm Tu khuất dần trong tầm mắt, đứng ở nơi đầu phố người đến kẻ đi, ánh mắt Chu Mộc trở nên mơ hồ.

Giữa đám người vội vã qua lại, cô ngẩng đầu lững thững đi vô mục đích, ánh mắt lướt qua từng gương mặt của những người qua đường.

Có lòng như lửa đốt, có nhàn nhã thảnh thơi, có mặt mày hớn hở, có mặt nhíu mày chau… Hỉ nộ ái ố hàng trăm sắc thái cuộc đời… Chẳng qua là như vậy.

Dưới khuôn mặt tươi vui kia có những ngày hàng đêm chốn trong chăn nức nở không muốn để ai biết, dưới khuôn mặt nặng nề kia lại từng có nụ cười rạng rỡ còn chói mắt hơn bất kỳ người nào khác, đằng sau vẻ ngọt ngào thắm thiết là những cuộc cãi vã trong nhà động tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân chửi rủa lăng mạ, sau vẻ lạnh lùng ghét bỏ nhau kia cũng từng là đôi trai tài gái sắc môn đăng hộ đối được mọi người ngưỡng mộ…

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có ai mà chưa từng ôm nỗi lòng riêng sống tạm bợ cho qua ngày?

Biết bao người khoe ra nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, lại che giấu nội tâm chua xót và thống khổ vô cùng… Xã hội này chính là như vậy.

Trước khi xác định đã hiểu rõ đầu đuôi, vĩnh viễn không nên tin tưởng hoàn toàn vào những gì bạn tận mắt nhìn thấy.

Chu Mộc cúi đầu đá mũi chân tiến về phía trước không nhanh không chậm, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc như đã từng quen biết —

“Mộc Mộc?”



Chu Mộc từng lén tưởng tượng cảnh tượng cô cùng người phụ nữ này gặp lại nhau vô số lần, song khi khoảnh khắc này thật sự đến, chính bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của mình lúc này.

Trong quán cà phê có không gian tao nhã, Chu Mộc ngồi đối mặt với người nọ.

Đúng vậy, Giang Nghi — mẹ nuôi của cô, người đã từng là bạn tri kỷ của mẹ cô, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của bố cô, lúc này đang ngồi đối diện với cô.

“Mộc Mộc… Con trưởng thành rồi.” Giang Nghi cười tao nhã xinh đẹp như trước đây, giống như sắc đẹp của bà ta, năm tháng đằng đẵng dường như cũng không thể làm nó phai nhạt mảy may. “Trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.”

“Cảm ơn lời khen.” Chu Mộc rũ hàng mi dài rậm chậm rãi nhấp một ngụm cà phê trong tách.

Ừm… Hơi đắng.

“Con về nước bao giờ thế?” Giọng nói của Giang Nghi rất ấm áp, là chất giọng êm dịu mà không mất sự ngọt ngào của người đàn bà thành thục.

“Được một thời gian rồi.” Chu Mộc bình thản mở miệng, điểm dừng của tầm mắt là mặt bàn chứ không phải là khuôn mặt người nọ.

“Dạo này có khỏe không? Bây giờ con đang làm việc ở đâu?”

“Không tệ.” Chu Mộc cười khẽ, nhưng nụ cười kia lại không hề nhập vào đáy mắt, “Đang thất nghiệp, ở nhà chờ việc.”

Người đối diện nghe vậy ngẩn ra, “Chờ việc? Sao lại thế được… Là chưa có công việc nào con thích phải không?”

“Thích thì có người không cho làm… Bây giờ, ngay cả không thích cũng không làm được.” Nói xong Chu Mộc ngước mắt nhìn đối phương lần đầu tiên, nhướng nhướng hàng mày, “Vậy là… Ngài tìm tôi để ôn chuyện thôi à?”

Giang Nghi bị lời nói của Chu Mộc làm cho cứng họng, một lúc lâu sau mới có thể nhìn vào mắt đối phương bình tĩnh mở miệng —

“Không phải ôn chuyện, chỉ là quan tâm mà thôi.”

“Vậy thì phải cảm ơn ngài rồi.” Chu Mộc cười cười: “Làm phiền ngài lo lắng. Không phải có một câu thế này sao — người tốt không thọ, tai họa sống ngàn năm. Tôi còn khỏe lắm!”

“Mộc Mộc… Con không biết xưng hô thế nào à? Bây giờ ngay cả một tiếng ‘mẹ nuôi’ cũng không chịu gọi sao?”

Để ý kỹ, giọng điệu này, là hết sức nghiêm chỉnh mà ai oán vô cùng.

Ha, bây giờ còn… dạy bảo mình ư? !

Nhìn gương mặt rất xinh đẹp được bảo dưỡng cực kỳ tốt quen thuộc kia, Chu Mộc cảm thấy mỉa mai nhếch khóe miệng —

“Mẹ nuôi? Ha ha. Bà mà xứng sao? !”