Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?

Chương 12: Đi Con Đường Của Nam Chính, Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi. (12)

Editor: Yên Vũ

Beta: Aki Re

Cô đổi sang câu hỏi khác, "Đã trễ thế này, sao lại chưa về nhà?"

"Thẩm Dục cùng mẹ đi ra ngoài ăn cơm còn chưa về..."

"Cậu không có chìa khóa sao?"

Thẩm Dạng lắc đầu.

Cô lại nghĩ đến việc móc chìa khóa của cậu không có chìa khóa lại tiếp tục hỏi, "Cậu đáng ra nên có một cái chìa khóa để mở cửa nhà chứ?"

"Trước đây thì có nhưng sau đó lại bị lấy đi rồi."

"Tại sao lại lấy chìa khóa của cậu ?"

Thẩm Dạng ôn tồn nói, "Tôi phạm lỗi."

"Cậu đã phạm lỗi gì?"

"Tôi ăn vụng... Một miếng bánh kem." Đó là cái bánh mẹ mua mừng sinh nhật cho Thẩm Dục vậy mà cậu không được mẹ đồng ý đã ăn trộm một miếng bánh nhỏ, cậu thấp giọng nói: "Tôi biết là tôi sai, chỉ là tôi quá đói bụng..."

Chuyện này... Quá đáng thương rồi!

Ninh Mông lắc đầu, đem thương hại đang trỗi dậy trong tâm trí đánh bay đi...

Đúng vào lúc đó, một chiếc Rolls-Royce phiên bản mở rộng rất hoành tráng dừng lại trước quầy hàng. Ninh Mông nhìn người đàn ông lấp lánh từ trên xe đi xuống liền đen mặt.

"Mông Mông." Lãnh Vân Đình đã đi tới chỗ cô, trong mắt lại không khỏi hiện ra vẻ đau lòng. "Em không có tiền có thể nói với tôi, sao lại ngồi ở đây ăn thứ đồ ăn rác rưởi này?"

Sắc mặt của ông chủ cùng thực khách bên cạnh quả thật đều rất kém, nếu không phải thấy Lãnh Vân Đình không đơn giản chỉ là một kẻ giàu có thì nói không chừng ông chủ quầy đã sớm mắng chửi cho một trận.

Ninh Mông bình tĩnh uống một ngụm nước làm ra vẻ như không thấy anh ta.

Trước đây, Lãnh Vân Đình vốn cố ý kêu người chú ý hành tung của Ninh Mông chỉ để có thể tỏa sáng trong lúc cô gặp nạn. Đối với tình huống hiện tại thật sự đúng ý, anh cười "Mông Mông, tôi đã bao nhà hàng tốt nhất rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi."

"Tôi ở chỗ này ăn rất ngon, mong anh đừng quấy rầy chúng tôi." Ninh Mông đặt ly nước xuống bàn, lãnh khốc vô tình nói.

Chúng tôi?

Lãnh Vân Đình lúc này mới chú ý tới nam sinh đối diện Ninh Mông mà nhíu mày. Ánh mắt không mang theo bất kì cảm xúc nào, ngũ quan lãnh đạm mà cứng rắn trông rất tinh tế hoa mỹ. Trong xương cốt Lãnh Vân Đình lộ ra một luồng khí lạnh lẽo bức người khiến người khác đều không nhịn được mà lùi xa ba bước, "Cậu là ai?"

Thẩm Dạng không nói gì.

Ninh Mông không vui bèn đứng dậy, "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, anh nói chuyện khách khí một chút cho tôi."

Thẩm Dạng đối với Ninh Mông mà nói quả thật chỉ là một đứa trẻ dù cho đứa trẻ này lớn lên lại cao hơn cô không ít.

"Mông Mông, sao em lại bảo vệ cậu ta!" Ngón tay thon dài của Lãnh Vân Đình chỉ vào nam sinh kia nhưng đôi mắt lại nhìn Ninh Mông lộ ra bá khí lẫn ôn nhu, "Cậu ta rốt cuộc là ai?"

Lần này không đợi Ninh Mông trả lời thì Thẩm Dạng đã đứng lên vừa ngoan ngoãn lại nhẹ nhàng nói: "Chào chú."

Ninh Mông che miệng lại.

Thân thể cao quý của Lãnh Vân Đình bỗng chốc cứng đờ. Nhưng một lát sau, sắc mặt của anh ta có chút hòa hoãn lại, "Cậu là cháu trai của Ninh Mông sao?"

Thẩm Dạng lắc đầu rồi tiếp tục bình tĩnh nói: "Chúng con mới biết nhau mấy ngày trước, Mông Mông giúp con rất nhiều."

"Cậu lại dám gọi cô ấy như vậy!" Sắc mặt Lãnh Vân Đình thay đổi, ngón tay chỉ về phía Thẩm Dạng.

Ninh Mông không muốn phí thời gian cùng Lãnh Vân Đình, cô lập tức xoay người cầm lấy chiếc túi trên ghế thì bỗng nhiên nghe được âm thanh có người ngã xuống đất, quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Dạng đang ngã trên nền đất lạnh như băng, hơn nữa tay Lãnh Vân Đình còn đang vươn ra.

Ninh Mông nhẫn nhịn đỡ Thẩm Dạng đứng dậy, "Không sao chứ?"

"Tôi không sao." Thẩm Dạng đem tay bị thương đặt sau lưng, mắt rũ xuống thấp nói: "Cô không nên trách chú ấy, là tự tôi té ngã."

Lãnh Vân Đình nổi giận, "Cậu nói bậy..."

"Là tôi không đúng, là tôi không đứng vững." Thẩm Dạng cắt ngang lời Lãnh Vân Đình. Cậu rũ mắt nhìn Ninh Mông, khóe môi khẽ nhúc nhích như gượng cười, "Dù sao... tôi cũng đã bị đánh quen rồi."