Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?

Chương 49: Làm giàu ở tiểu thuyết ngựa giống(8)

Đan Châu không hổ là trưởng lão, khả năng suy luận từ một ra ba của hắn cũng rất mạnh mẽ.

“Đúng vậy, cần phải làm đường.” Ninh Mông gật đầu nói tiếp: “Tại sao những cô nương xinh đẹp kia lại muốn đến Bách Hương đảo? Chẳng phải là bởi vì tất cả nam đệ tử Bách Hương đảo đều ở trên bến đò, tự mình chèo thuyền nhỏ đưa các cô nương ra đảo, sông nước rét lạnh, đám nam đệ tử kia có thể thuận thế cởi áp choàng khoác lên trên người các cô nương, vì vậy những cô nương đó sẽ đột nhiên có thiện cảm với bọn họ?”

“Thật hèn hạ!” Tùng Hạc vô cùng căm phẫn, giống như Thái Cực Tông ghen tị đỏ mắt với tiền của Tàng Tâm Cốc, Tàng Tâm Cốc cũng ghen tị đỏ mắt với tỷ lệ kết hôn của Bách Hương đảo.

Ninh Mông rất có tinh thần trọng nghĩa nói: “Đường đi của Thái Cực Tông cũng chính là đường đi tới Tàng Tâm Cốc của ngươi, nhưng đường núi kia lại dốc, chúng ta có thể bay lên thì tốt rồi, nhưng khi những cô nương xinh đẹp đó nhìn thấy con đường núi này, tất nhiên họ sẽ không còn hứng thú đi đến đây nhìn xem nữa, mà các nàng sẽ chuyển hướng đến Bách Hương đảo.”

Tùng Hạc cau mày: “Đúng thế.”

“Nhưng chúng ta có thể cải thiện tình hình bằng cách xây dựng đường sá.” Ninh Mông thản nhiên nói: “Chỉ cần đường được sửa xong, đệ tử Tàng Tâm Cốc sẽ đến ngã tư chào đón lữ khách. Khi các cô nương không đi nổi nữa, bọn họ lại tốt bụng cõng cô nương lên núi, dưới sự tiếp xúc với cô nương như thế này…”

Đôi mắt của Tùng Hạc sáng lên: “Đó là một cơ hội!”

“Chính là như vậy đó.” Ninh Mông lại thở dài: “Thái Cực Tông chúng ta chỉ muốn có thể thuận đường gia tăng thêm một ít tiền nhang đèn, nhưng làm đường đối với Tàng Tâm Cốc các ngươi chính là chuyện lớn để có thể làm cho con cháu thịnh vượng.”

Ninh Mông không giấu diếm việc Thái Cực Tông sẽ lợi dụng lấy được lợi ích, nàng hào phóng nói thẳng như vậy, điều này sẽ khiến cho người ta thả lỏng cảnh giác, sắc mặt của Tùng Hạc trở nên nghiêm trọng, hắn nói: “Chuyện này ta sẽ bàn bạc với các trưởng lão trước khi đưa ra quyết định.”

“Vậy chúng ta chờ tin tốt của ngươi.”

Lúc rời khỏi Tàng Tâm Cốc, Đan Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt Ninh Mông hồi lâu không nói nên lời, hắn cũng không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Hắn vẫn còn nhớ lần hắn mua nợ binh khí của Tàng Tâm Cốc, nghĩ đến tư thế hèn mọn của mình, chính hắn cũng cảm thấy đau lòng cho bản thân mình.

Nhưng chẳng bao lâu, Đan Châu nhận ra một vấn đề khác: “Sư muội, nếu người dân Tàng Tâm Cốc đứng ở ngã tư để chào đón lữ khách, họ không đến Thái Cực Tông của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”`

Mục đích ban đầu là để nhận được sự giúp đỡ từ những kẻ ngu ngốc và giàu có ở Tàng Tâm Cốc, để thu hút khách hàng cho Thái Cực Tông của họ nhưng nếu tất cả khách hàng đều chạy đến Tàng Tâm Cốc thì chẳng phải sẽ phản tác dụng sao?

“Sư huynh yên tâm.” Ninh Mông nhìn về phương xa, cười thần bí: “Chúng ta còn có vũ khí bí mật.”

Tiền của nữ nhân là thứ dễ kiếm được nhất, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để kiếm tiền làm giàu và ăn thịt mỗi ngày.

Mà ở bên kia, Thanh Quân đang uống trà trong căn phòng đầy thỏ tai trắng, hắn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Đánh giá từ kinh nghiệm nhiều năm và sự nhạy bén trong từ Tiên Thiên chi cảnh của hắn thì chắc chắn có ai đó đang tính kế hắn.

Hắn đặt tách trà xuống, tuỳ tay cầm túi tiền khô quắt lên, lấy ra ba đồng tiền duy nhất ném lên bàn, ung dung cười nói: “Là quẻ hung rồi.”

Một con thỏ ở bên cạnh nhảy lên đùi hắn, hắn nhanh chóng đưa tay chạm vào phần lông trên người con thỏ, đôi mắt cong lên thành một vòng cung rất đẹp: “Lông xù xù... Thật thoải mái.”

Điềm báo đại hung gì hiện ra cũng chẳng là gì trước sự yêu thích vô bờ bến đối với mao nhung này.