Hái Lê

Chương 18

Cuộc liên hôn này chính là sự trao đổi lợi ích thương mại giữa hai nhà, mà Bạc Việt Minh và Bùi Ý là quân cờ bất đắc dĩ bị cuốn vào. Bạc Việt Minh nghe bạn tốt dò hỏi, trong đáy mắt thoảng qua ý cười vô cùng rõ ràng:

“Cậu không hiểu đâu, Bùi Ý thông minh lắm, chỉ có ai nghĩ em ấy ngốc mới là kẻ ngốc thực sự.”

“...”

Yến Sầm bị nói là kẻ ngốc yên lặng đẩy kính lên, không có chút tức giận nào.

Bạc Việt Minh tiếp tục nói:

“Tương lai nếu được cho phép, tôi cứ ở bên cạnh em ấy cả đời cũng được.”

Yến Sầm bật cười, không ngờ tới bạn mình đã tới mức nghiêm túc như vậy:

“Tôi còn tưởng rằng tính tình cậu lạnh lùng, cả đời này cũng sẽ không hiểu rõ tình cảm của mình.”

Bạc Việt Minh sờ soạng nhấp một ngụm cà phê, hỏi ngược lại anh:

“Cậu thì sao? Ở nước ngoài ngần ấy năm, thật sự không gặp gỡ được người thích hợp nào sao? Chẳng lẽ cậu thực sự có ý gì đó với đàn em kia đấy chứ?”

Yến Sầm sửng sốt:

“Đàn em?”

Bạc Việt Minh nói rõ:

“Bùi Hoán.”

Yến Sầm lập tức phản bác:

“Ở đâu ra chuyện này thế?”

“Đúng, tôi không phủ nhận ở cuộc thi mô phỏng đầu tư lúc còn học đại học, kỹ năng làm việc của Bùi Hoán khiến tôi vô cùng tán thưởng, nhưng mà chỉ có vậy mà thôi, tôi không có ý ở phương diện kia với cậu ta.”

Bạc Việt Minh hỏi tiếp:

“Những người khác thì sao?”

“Tôi nói này tổng giám đốc Bạc, từ khi nào cậu lại thay đổi con đường đi làm phóng viên hóng chuyện vậy? Tôi...”

Yến Sầm còn chưa kịp phàn nàn xong thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Vào đi.”

“Tổng giám đốc Yến, ngại quá, xin phép quấy rầy anh một lát.”

Nhân viên phụ trách hậu cần đi đến, nói ngắn gọn:

“Hệ thống ở bãi đỗ xe của tòa nhà chúng tôi bị hỏng và đang tiến hành sửa chữa, ban quản lý nhà đất đã gọi điện thoại yêu cầu tiến hành nhập lại biển số xe nội bộ.”

Nhân viên nhìn về phía Bạc Việt Minh:

“Biển số xe tổng giám đốc Bạc hay dùng, trợ lý Lâm đã nói cho tôi rồi, làm phiền tổng giám đốc Yến báo lại ở đây lần nữa.”

“Kinh A8A168.”

Yến Sầm báo biển số xe của mình.

Nhân viên cầm máy tính bảng ghi lại, dường như phát hiện chuyện gì mới, anh ta thuận miệng nói:

“Tổng giám đốc Yến, năm số cuối biển số xe của anh và tổng giám đốc Lê thế mà lại giống hệt nhau.”

Động tác uống cà phê của Yến Sầm sững lại:

“Gì cơ?”

Trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra một cảnh tượng, lập tức lấy máy tính bảng trong tay nhân viên.

Nhân viên bị hành động của ông chủ mình làm cho choáng váng, nhanh chóng giải thích:

“Trợ lý Thẩm dặn tôi ghi lại biển xe của người phụ trách hai công ty để có thể hoàn trả chi phí gửi xe của ngày hôm nay.”

“Vừa rồi tôi có gặp tổng giám đốc Lê đang hỏi vị trí nhà vệ sinh nên đã thuận miệng ghi lại rồi.”

“Kinh Q, 8A168.”

Ánh mắt của Yến Sầm đổ dồn vào biển số xe trên máy tính bảng, ngoài ý muốn mà lộ ra ý cười.

Trách không được anh lại thấy đường nét của Lê Vu An lại quen thuộc như vậy, cứ cảm thấy như đã gặp qua ở chỗ nào đó vậy?

Hiện tại thấy biển số xe gần như giống nhau này, cuối cùng Yến Sầm cũng nhớ ra rồi!

Nhân viên không hiểu chuyện gì:

“Tổng, tổng giám đốc Yến?”

Yến Sầm nén lại, ý nói:

“Không có việc gì, cậu đi xuống trước đi.”

Cửa văn phòng đóng lại lần nữa.

Bạc Việt Minh đang ngồi yên lặng trên sô pha mở miệng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”