Hái Lê

Chương 5

Giây tiếp theo, Yến Sầm liền ngồi ở bên người cậu, lập tức mở hòm thuốc ra:

"Cậu Lê, duỗi tay ra.”

“A?”

Lê Vu An nhanh chóng thoát ra từ trong hồi ức, nhất thời không có cách nào, lúc chìa tay mang theo vẻ hoảng loạn tiến thoái lưỡng nan khó hiểu.

Đột nhiên, đầu ngón tay bị Yến Sầm cười bắt lấy, cơn ấm áp ào tới trong chớp mắt:

"Cậu Lê, cậu sợ đau à?”

Lê Vu An dùng hết sức lực mới không để vẻ hoảng loạn lộ ra:

"Không, làm phiền anh rồi.”

Yến Sầm khẽ cười một tiếng, không hề vạch trần.

Đôi mắt nhìn thì lãnh đạm này nhưng đáy mắt vẫn luôn cất giấu vẻ khẩn trương và khắc chế, nhìn kỹ thì khá tương phản, nhưng… còn có sự quen thuộc không thể nói ra.

Yến Sầm lấy ra tăm bông y tế tẩy sạch vết máu, còn không quên nhắc nhở:

"Khẳng định sẽ có đau đớn, cậu cố chịu một chút.”

Lê Vu An gật đầu rất khẽ, tầm mắt cậu có vẻ như đang nhìn chăm chú vào miệng vết thương, trên thực tế khóe mắt đều dừng ở trên người Yến Sầm.

Gần trong gang tấc.

Lê Vu An nhìn Yến Sầm lau sạch vết máu, bôi thuốc, dán băng keo cá nhân cho mình, không biết tại sao lại có cảm giác không chân thật như đang ở trong mơ vậy.

Mãi đến khi sức ở đầu ngón tay biến mất, tuyên bố lần băng bó ngắn ngủi này đã kết thúc.

Lê Vu An chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần:

"Cảm, cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Yến Sầm giương mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng:

"Tay cậu rất đẹp, may mà vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo.”

“...”

Tay, rất đẹp?

Lê Vu An rũ mắt nhìn về phía tay mình, lúc ánh mắt chạm đến băng cá nhân trên lòng bàn tay thì gương mặt từ trước đến nay luôn lãnh đạm lại tràn ra một nụ cười chuồn chuồn lướt nước.

Không đợi nở rộ khuếch tán thì một giọng nói trong trẻo ngậm cười đã vang lên:

"Đàn anh, đã lâu không gặp.”

Lê Vu An dịch tầm mắt, lại thấy một gương mặt coi như quen thuộc...

Người tới tên là Bùi Hoán, cũng tốt nghiệp đại học Đế Kinh, đương nhiên tiếng “đàn anh” này của cậu ta không phải là gọi Lê Vu An.

Trong lúc đối diện ngắn ngủi, Yến Sầm bên cạnh đã phản ứng lại trước:

"Bùi Hoán?”

“Vâng! Không ngờ đàn anh còn nhớ em, vừa nãy ở trên hành lang không tiện cho nên hiện giờ em mới lại đây chào hỏi.” Bùi Hoán nhanh chóng đáp lời, trong giọng nói mang theo sự nhiệt tình gần gũi mà người khác khó có thể sánh bằng.

Vốn dĩ chính là đàn anh đàn em cùng khoa, lại coi như là sinh viên ưu tú trong mắt giáo sư, so với mình chuyển chuyên ngành giữa đường thì Yến Sầm và Bùi Hoán hiển nhiên càng quen thuộc nhau hơn.

Vừa nghĩ đến điểm này, ánh mắt Lê Vu An liền tối đi.

Độ cong còn chưa kịp nở trên khóe miệng cậu đã biến mất, yên lặng nghe hai người lâu ngày mới gặp lại nói chuyện thân thiết với nhau.

Yến Sầm nhạy bén phát giác người bên cạnh đang trầm mặc, dẫn đề tài lại đây:

"Đúng rồi, sao em và cậu Lê cũng biết nhau thế?”

Bùi Hoán chủ động trả lời:

"Đàn anh, Vu An và em là cùng một khóa đấy, cũng là đàn em của anh nhỉ?”

“...”

Lê Vu An không ngờ đoạn đối thoại của hai người lại kéo tới mình, đành phải khẽ động khóe miệng:

"Năm hai tôi đã tạm nghỉ học rồi, lùi lại việc tốt nghiệp một năm, anh Yến không biết tôi cũng bình thường.”

Dù sao thì trong một trường đại học có nhiều người cùng chuyên ngành như vậy, không phải tất cả đàn anh đàn em đều có thể qua lại gần gũi, đại đa số đều bị xem nhẹ, người được nhớ đến mới là cực cá biệt.