Tui, Gấu Trúc, Làm Nhân Viên Chăn Nuôi Thế Mà Lại Hot

Chương 6

Editor: Ngao

Ngày edit:16/08/2023

Số báo danh của Trường Vinh là 60, La Ương so với hắn xa hơn, là số 45.

Chờ đến khi La Ương đi ra, đám tùy tùng của hắn rất liền nhanh vây quanh, mồm năm miệng mười mà dò hỏi: "Thế nào? Thông qua sao? Giám khảo có nghiêm khắc không? Có làm khó dễ ngươi hay không?"

"Còn phải hỏi sao? A Ương ưu tú như vậy, sao có thể không thông qua?"

La Ương rụt rè mà mỉm cười: "Còn tốt, giám khảo đều rất hòa thuận, sẽ không làm khó dễ.". Đọc‎ 𝘁г𝘂yệ𝑛‎ hay,‎ 𝘁г𝘂y‎ cập‎ 𝑛gay‎ [‎ 𝘁г𝘂m𝘁г𝘂ye‎ 𝑛.𝒱𝖭‎ ]

Nói như xong, hắn còn cố ý nhìn về phía Vân Lương, ai biết đối phương thế nhưng cũng không ngẩng đầu lên, vừa thấy là biết không đem hắn để vào mắt, ánh mắt không khỏi âm u, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không thể bắt bẻ.

Vân Lương lúc này đang lật xem một quyển sách nhỏ, đặt ở trên kệ sách nhỏ dành cho các tuyển thủ giải khuây, nội dung chính là cuộc đời của một nhân viên chăn nuôi động vật vô cùng nổi tiếng ở tinh hệ Trường Hà.

Vân Lương nhìn đến trên bìa cuốn sách vẽ một cây đại thụ che trời, còn tưởng rằng đây là một cuốn ảnh về thực vật, không nghĩ tới đọc vài tờ, mới phát hiện tấm hình đại thụ trên bìa là nhân vật chính?

Chẳng lẽ thế giới này cũng có yêu quái tồn tại?

Cậu có chút ngạc nhiên, Trường Vinh thò người qua vừa thấy, dường như nói giỡn nói: "Như thế nào, chưa thấy qua người tinh cầu Tara? Đệ nhất minh tinh lưu lượng tinh hệ Trường Hà Bạch Mạn Mạn chính là người gốc tinh cầu Tara Tinh, ngươi cũng không biết hắn sao? Ta thật hoài nghi ngươi là ở vùng núi xa xôi nào tới."

Hóa ra đây là người tinh cầu Tara? Mà không phải thụ yêu?

Vân Lương nghĩ nghĩ, thử tính mà nói: "Kia, nếu có người có thể biến thân thành động vật......"

"Cậu là nói dị chủng sao? Này cũng rất thường thấy a." Trường Vinh không để bụng nói, "Quang Tháp tinh thần thể còn không phải là một loại dị chủng sao? Cậu đừng có nói rằng, cái này cậu cũng không biết. Vẫn là nói, cậu cũng là một dị chủng?"

Người tinh cầu Tara kỳ thật cũng là dị chủng. Dị chủng ở Trường Hà tinh hệ rất thường thấy, xem tên đoán nghĩa, chính là kỳ dị chủng tộc, có thể hoàn toàn biến thân thành một loại hình thái khác, phần lớn là động vật hoặc thực vật, cùng với yêu quái ở thế giới cũ của Vân Lương có phần tương tự, trên thực tế lại là một loại sinh vật hoàn toàn bất đồng.

Vân Lương do dự một chút, thật cẩn thận gật gật đầu.

Ở thế giới ban đầu của cậu, chú cậu ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói cậu tuyệt đối không thể bại lộ thân phận, tóm lại là bởi vì thế giới bên ngoài nhân loại chúa tể, thái độ của bọn họ đối yêu quái nhưng không thể nói là tốt đẹp.

Nhưng ở thế giới này, yêu quái giống như rất thường thấy? Còn được xưng là dị chủng?

Trường Vinh không nhịn được mà bật cười: "Cậu sẽ không cho rằng tôi sẽ kỳ thị cậu đi? Tôi cũng không phải là những người bảo thủ kia. Dị chủng đều tồn tại suốt bao nhiêu năm, đã không còn bao nhiêu người mang thành kiến đối với bọn họ."

Vân Lương không quá hiểu biết lịch sử tinh hệ Trường Hà, cùng lắm là đưa ra một cái kết luận —— ở chỗ này, cậu cũng không cần sợ hãi bại lộ thân phận yêu quái.

Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Trường Vinh nhìn cậu hết sức buồn cười, đồng thời ngón tay phát ngứa, lại muốn xoa bóp gương mặt mềm mụp của thiếu niên.

Nhưng mà đúng lúc này, vừa lúc gọi đến số của hắn vào, hắn đứng dậy, nhân cơ hội sờ sờ đầu thiếu niên: "Tôi đi trước."

—— thật mềm, thật ngoan!

Trong lòng hắn âm thầm nhộn nhạo, đi vào phòng khảo hạch.

Vân Lương: "......"

Không bao lâu, Trường Vinh liền đi ra phòng khảo hạch, lộ ra một cái biểu cảm "so easy": "Giám khảo chỉ đơn giản hỏi mấy vấn đề, kỳ thật loại này phỏng vấn chẳng qua là đi ngang qua sân khấu mà thôi, bọn họ sớm đã đem tuyển thủ xem trọng lựa chọn ra rồi."

Dứt lời, hắn lại vỗ vỗ bả vai Vân Lương: "Yên tâm, cậu nhất định thông qua."

Hắn nghĩ thầm: Chỉ có ai bị mù mới đem cậu loại.

Vân Lương còn có chút khẩn trương, nghe vậy lộ ra một nụ cười: "Nhờ vào lời may mắn của cậu."

Lại qua một đoạn thời gian, rốt cuộc đến phiên cậu, Trường Vinh làm một cái thủ thế cố lên, nhìn cậu tiến vào phòng khảo hạch.

Trong phòng khảo hạch ngồi bốn vị giám khảo, hai nam hai nữ, trong đó có một người là "Người quen". Y Liên hướng cậu cổ vũ mà cười, Vân Lương tức khắc thả lỏng vài phần.

Mặt khác mấy người nhìn đến cậu cũng là ánh mắt sáng ngời, nhưng chú ý tới bảng số cậu, ánh mắt liền chuyển sang tìm tòi.

"E hèm." Đường Đốn đoan trang hắng giọng, biểu tình nghiêm túc: "Vân Lương đúng không?"

Vân Lương gật gật đầu, nghe được đối phương tạm dừng chớp mắt một cái, nói: "Vậy trước tiên biểu diễn một đoạn tài nghệ đi? Có thể ca hát không?"

Vân Lương không am hiểu ca hát, giám khảo ra yêu cầu khiến cậu có chút không hiểu ra sao, trong lòng cậu lại sinh ra một loại quen thuộc nghi hoặc: Ca hát cũng là kỹ năng tiêu chuẩn của nhân viên chăn nuôi sao? Dùng để làm gì? Chẳng lẽ là dỗ động vật ngủ?

Hắn ngay thẳng mà lắc đầu: "Em không biết, nhưng em sẽ hát mấy khúc ru ngủ. Nếu có yêu cầu xin góp ý, em có thể học tập."

"Khúc ru ngủ?" Đường Đốn nghe vậy cười nhạo một tiếng, cùng nữ giám khảo bên cạnh trao đổi ánh mắt, "Người xem cũng sẽ không muốn nghe cậu hát ru."

Người xem? Không phải là du khách sao? Vân Lương nghi hoặc mà chớp chớp mắt, phát hiện biểu tình Y Liên có chút không ổn.

Y Liên xác thật thực không cao hứng, vừa rồi cô có nói qua muốn định ra Vân Lương, mà Đường Đốn hiện tại đang làm gì? Ném mặt mũi của cô?

"Không sao, khúc ru ngủ cũng không tệ." Y Liên cười cười, "Cậu hát một chút thử xem?"

Bầu không khí trong phòng khảo rất không bình thường, Vân Lương không phải đồ ngốc, có thể phát hiện này tất cả xuất phát bởi vì cậu, tầm mắt cậu đảo qua bốn giám khảo —— Y Liên cười đến hiền lành, Đường Đốn cùng nữ giám khảo bên cạnh còn lại là có chút lạnh nhạt, mà cuối cùng một người chỉ là lẳng lặng ngồi, không nói một lời, nhìn không ra thái độ của hắn.

Một lát sau, cậu chậm rãi mở miệng, từ lúc cậu hát ra câu đầu tiên, Y Liên nhịn không được ngồi ngay ngắn, Đường Đốn cùng nữ giám khảo liếc nhau, kinh nghi bất định.

Ca từ bài hát cùng giai điệu đều là bình thường không có gì nổi bật, có thể nói vô công cũng không quá, nhưng mà thiếu niên lại có một giọng nói trời sinh tốt, đem một khúc ru ngủ hát đến ôn nhu lại êm tai, làm người ta giống như lâm vào một cái ôm ấm áp thoải mái, không tự giác mà thả lỏng lại.

—— Cậu ca hát có thể làm người cộng cảm!

Đây mới là điều khó có được, ca khúc dễ nghe mỗi năm đều sẽ xuất hiện mấy trăm bài, mà ca sĩ có thể khiến người nghe cảm nhận được cảm xúc như thế lại hiếm thấy.

Đường Đốn cùng nữ giám khảo ngay từ đầu còn cau mày, nghe xong biểu tình liền không tự chủ được mà hòa hoãn, đắm chìm trong ca khúc, thẳng đến khi Vân Lương kết thúc cũng không có bất kì phản ứng nào cả.

"Bốp bốp ——" tiếng vỗ tay vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

"Thật không tồi." Chris mặt vô biểu tình mà tán thưởng một tiếng.

"Cảm ơn." Vân Lương rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có bởi vì hắn ca ngợi mà đắc ý vênh váo.

"Bất quá tôi có một vấn đề." Chris cầm lấy phiếu báo danh, ngón tay một chút, "Trên phiếu báo danh biểu có một chỗ trống ở mục chủng tộc này, có thể nói một chút cậu là chủng tộc gì sao?"

"Tôi là dị chủng." Vân Lương thực tự nhiên mà nói tiếp.

Nhập gia tùy tục, nếu đi vào nơi này, hắn đã quyết tâm sử dụng tân thân phận.

"Có thể triển lãm một chút hình thái dị chủng của cậu dị chủng không?" Chris dù bận vẫn ung dung hỏi.

Vân Lương mím môi, có điểm do dự, đối phương nhạy bén phát hiện: "Không tiện sao?"

"Không, không có." Vân Lương lắc lắc đầu.

Chỉ là cậu —— thật ngượng ngùng.

Vài giây lúc sau, trong phòng khảo hạch liên tiếp vang lên ba tiếng vô ý thức cảm thán: "Oa ——"

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là một con hắc bạch giao nhau, động vật nhỏ lông xù xù, nhìn qua nó không cao đến 1 mét, dường như tuổi cũng thực trẻ, hắc bạch phối màu càng gia tăng vài phần hình thái con non. Lúc này nó đang ngồi trên tấm thảm trong phòng khảo hạch, lộ ra phần đệm chân mềm mại mà trắng nõn, ở trên mặt là hai cái "Quầng thâm mắt" cực lớn, con ngươi đen nhánh thoạt nhìn thập phần vô tội, lại đặc biệt chọc người yêu mến, làm người hận không thể tiến lên dùng sức ôm lấy, xoa bóp gương mặt tròn vo ——

Ai ——

Vân Lương ôm lấy cái bụng, trong lòng nặng nề mà thở dài một hơi.

Cho nên nói, cậu không nghĩ đem nguyên hình của mình lộ ra. Bởi vì hình tượng như vậy thật sự là quá không uy vũ! Quá không soái khí!

Nhân loại nhìn đến nguyên hình của cậu chỉ biết thét chói tai nhào lên, còn sẽ hô to "Đáng yêu" gì đó, thật sự làm Vân Lương khi còn nhỏ rất là bối rối.

Khi còn nhỏ cậu còn thực hâm mộ lão hổ ở đỉnh núi bên, dáng người đối phương mạnh mẽ, hung hãn mà bề ngoài giàu tính uy hϊếp trong nháy mắt liền chọc trúng trái tim nhỏ của cậu, nhưng mà sờ sờ chính mình cái bụng, lại chỉ có một tầng thịt mỡ nhỏ mềm như bông. Năm đó bé Vân Lương phủng béo mặt, rất là phiền muộn mà thở dài một hơi.

Cũng may hình người của cậu bề ngoài tuy rằng cũng không xốc vác, nhưng ít nhất cũng không hề là tròn vo, làm người ta vừa thấy liền muốn xoa nắn. Cho nên từ lúc nắm giữ thuật hóa hình, Vân Lương liền rất ít khi ở trước mặt những người lộ ra hình thái gấu trúc.

Vì có được công việc này, mình thật sự hy sinh quá nhiều. Cậu nhịn không được mà nghĩ.

Nguyên hình của cậu chỉ bảo trì năm phút, sau năm phút, cậu liền khôi phục hình dạng thiếu niên.

Nhìn biểu cảm quen thuộc trên khuôn mặt của những người trước mắt, cậu lại nhịn không được ở thở dài trong lòng. Tần suất cậu thở dài hôm nay thật sự có chút nhiều.

"Các thầy cô còn có vấn đề gì sao?" Cậu hỏi.

Chỉ có một mình Chris trả lời cậu, hắn lộ ra một cái mỉm cười cực ngắn: "Đã không còn."

Nói xong, tốc độ nói chuyện cực kỳ thong thả hắn, lại như là có áp lực nào đó nói: "...... Cậu quả thật là làm chúng tôi vô cùng kinh hỉ."

"Cho nên em là thông qua?"

"Đương nhiên."

......

"Kết quả thế nào?"

Vân Lương vừa đi ra phòng khảo hạch, Trường Vinh liền đi lên đón. Cậu gật gật đầu, đối phương liền phát ra một tiếng hoan hô, thế nhưng so với chính mình thông qua cao hứng. Mà La Ương thấy một màn như vậy, sắc mặt tức khắc âm trầm xuống.

Vân Lương vốn là dãy số cuối cùng, sau khi cậu đi ra phỏng vấn cũng rất nhanh liền kết thúc. Chẳng qua những tuyển thủ đi ra phòng khảo hạch sau cậu thần sắc đều có chút kỳ dị, có phần hoảng hốt, còn có phần nghi hoặc, không biết trong phòng khảo hạch tình cờ thấy cái gì.

Tuyển thủ thông qua sơ tuyển tổng cộng có 40 người, sau khi sơ tuyển kết thúc, tuyển thủ bị loại tiếc nuối rời đi, mà tuyển thủ thông qua lại bị triệu tập lên, không bao lâu, một người từ phòng khảo hạch đi ra.

Người nọ đúng là Chris.

Hắn đứng ở phía trước đám người, hướng các tuyển thủ nói: "Hoạt động lần này, vườn bách thú Phồn Tinh sẽ mở tám khu tiến hành trưng bày, mỗi khu chỉ cần một nhân viên chăn nuôi."

Hắn nhìn quanh đám người: "Điều này có ý nghĩa gì, các bạn hiểu rõ đúng không?"

Các tuyển thủ trong lòng rùng mình.

—— Có nghĩa, chỉ có tám người có thể lưu lại cuối cùng.

"Hiện tại xếp thành hàng, chúng ta bắt đầu rút thăm, căn cứ kết quả rút thăm mà phân tổ."

Vân Lương trong đội ngũ xếp hàng, khi đến lượt cậu, Chris đối cậu hơi hơi mỉm cười.

Vân Lương không rõ nguyên do, cậu mở tờ giấy ra, mặt trên vẽ một cái đen như mực...... Con rắn nhỏ?

Sau khi mọi người bốc thăm xong, Chris nói: "Hình vẽ trên tờ giấy giống nhau chia làm một tổ, kế tiếp, liền từ động vật chúng ta chăm sóc tới quyết định tuyển thủ đi hay ở lại."

—— Cái gì? Nói giỡn đi?

Ở trong lòng các tuyển thủ, không hẹn mà cùng mà nhảy ra câu này.