Dịch: Kha La Na
Nửa đêm, bên trong phòng thay đồ, tại phòng dành cho khách ở lầu hai, biệt thự số 6, vịnh Khê Thủy, thành phố Bắc Kinh.
Nghê Băng Nghiên đứng trước tấm gương lớn, say mê sờ lên khuôn mặt mình.
Nếu đến gần hơn, chắc chắn bạn sẽ nghe thấy cô lẩm bẩm:
"Trời ơi! Đây là loại mỹ nhân gì vậy? Nhìn khuôn mặt này đi! Nhìn cái tỷ lệ cơ thể này đi! Rõ ràng là cùng tên nhưng không cùng mệnh mà!"
Nói tới cũng là do duyên số, cô vốn cũng là một diễn viên, cũng tên là Nghê Băng Nghiên.
Không giống với Nghê Băng Nghiên xuất thân từ đào tạo chính quy, dáng vẻ lại xinh đẹp như một đóa hoa phú quý ở nhân gian trong bộ truyện tổng tài bá đạo này, cô chỉ là một người yêu thích diễn xuất, bắt đầu từ những vai diễn quần chúng, rồi diễn vai phụ hơn mười năm, cuối cùng mới nhận được vai nữ thứ trong một bộ phim mạng.
So với người bình thường, thì ngoại hình của cô có thể coi là xuất sắc, nhưng trong giới giải trí người đẹp như mây này thì cô lại không hề nổi bật chút nào.
Không sai, cô đúng thật đã xuyên vào bộ phim mạng kia, được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo này.
Có quỷ mới biết tại sao đạo diễn lại chọn cô, rõ ràng cô không phù hợp với vai diễn này, bất luận là ngoại hình hay tuổi tác.
Có thể do không đủ kinh phí chăng, hoặc do nữ chính không thích nữ thứ quá xinh đẹp, cũng có khả năng nữ chính là người mới nên cần một người có kinh nghiệm trong giới giải trí dẫn dắt diễn xuất…
Ai mà biết chứ?
Nếu đã xuyên đến đây thật rồi, thì một đứa trẻ mồ côi thực dụng như cô sẽ không tìm hiểu nguyên chủ đã đi đâu, cô cũng không quan tâm đến việc xuyên không này xảy ra như thế nào, càng không quan tâm thế giới này có phải là thế giới trong sách hay không, dù sao cô cũng đang sống ở đây, nên thế giới này đối với cô mà nói chính là thật.
Chuyện cũng đã đến rồi cứ bình tĩnh mà đối mặt, chỉ cần làm việc chăm chỉ, mày có thể sống tốt ở bất cứ đâu.
Hiện giờ điều cô vui nhất chính là —— cô đã trở nên xinh đẹp! Lại còn trẻ hơn nữa!
Kích động sờ lên vòng eo thon gọn, Nghê Băng Nghiên dùng đôi mắt sáng ngời nhìn mình từ đầu đến chân, vui vẻ xoay người trước gương một vòng, hai vòng, ba vòng...
Mãi cho đến khi cô đứng không vững, mỉm cười ngã xuống chiếc ghế quý phi bọc da ngay chính giữa phòng thay đồ, cô quay đầu lại, nhìn thấy dãy sườn xám lộng lẫy tinh xảo như những tác phẩm nghệ thuật bên trong tủ đồ, nụ cười dần nhạt đi.
Trong lòng cô tràn ngập chua xót, không biết đó là thói quen của cơ thể này, hay là sự đau lòng và thương hại của cô đối với nguyên chủ.
Nguyên chủ bị tình yêu làm cho mù quáng, không cam lòng làm người thay thế, muốn trở thành người yêu thực sự của giám đốc, biết Bạch Nguyệt Quang thích mặc sườn xám, nên cho dù Giang Thanh thuê những người thợ giỏi nhất đo may chúng cho cô, thì cô vẫn chưa bao giờ mặc lên người.