Giới Giải Trí Đang Thức Tỉnh

Chương 5: Cuộc sống không dễ dàng

Dịch: Kha La Na

Thực tế thì, thứ mà mỗi người cần không giống nhau.

Có người thì cần một người bạn đời chung thủy; có người cho rằng có một công việc ổn định mới là điều quan trọng nhất; có người lại cảm thấy nếu có nhiều kỹ năng thì sẽ không lo chết đói cho dù bản lĩnh của họ có ra sao; và có người thì thẳng thắn hơn, chỉ muốn tiền tiêu không hết…

Suy nghĩ của Nghê Băng Nghiên cũng giống như nhiều người khác, khá là đơn giản.

Cô muốn một ngôi nhà.

Ngôi nhà là nơi che gió che mưa, không vì điều gì khác—— dù mày có nghèo túng đến đâu, cũng không sợ vô gia cư, lang thang đầu đường, trở thành lục bình không rễ.

Mãi mãi sẽ không ai dám ở trong nhà mày và nói với mày rằng - "Cút khỏi đây cho tao!"

Chính vì vậy, nên nó rất ý nghĩa.

Cô là trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, dựa vào sự quyên góp của cộng đồng mới có thể học hết cấp ba, thi đỗ được trường đại học tốt nhưng lại không có tiền để học, đến năm mười tám tuổi, cô rời viện phúc lợi để đi làm thuê tự nuôi bản thân.

Khi mới bước chân vào xã hội, cô ngây ngô làm theo những gì người ta chỉ, nên đã bị lừa ngay trong công việc đầu tiên.

Chưa nói đến việc không giữ được khoản trợ cấp sinh hoạt cuối cùng viện trưởng cho cô, cô còn xém bị người ta bán vào vùng hẻo lánh như một món hàng.

Cũng may bọn họ lơ là để cho cô chạy thoát giữa chừng, cô gặp được một đoàn đang quay phim trên núi, lúc đó đói đến lả người, lại nghe nói đoàn phim đang tuyển diễn viên quần chúng, bao ăn, còn trả bốn mươi tệ một ngày, cô mừng đến mức ôm đùi trưởng đoàn òa khóc, từ đó bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình.

Ban đầu chưa có kinh nghiệm gì, nên cô không biết là làm diễn viên phải lộ mặt, có lời thoại mới là chuyện tốt, nghe nói đóng vai người chết còn có tiền thưởng thêm, nên cô rất tích cực đóng những vai như vậy.

Nếu có khán giả nào tinh mắt, phóng to từng khung hình của bộ phim điện ảnh đó từ đầu đến cuối, chắc chắn có thể tìm ra năm mươi sáu vai người chết mà cô đã từng diễn.

Khi nhắc đến chuyện này, những người khác ai cũng cười đến run cả người, nhưng cô lại tràn ngập chua xót.

Cô thường nghĩ rằng, nếu lúc đó có một chàng trai, ôm lấy cô, âu yếm xoa đầu cô và nói với cô một câu rằng: "Cuộc sống chính là không dễ dàng như vậy! Tiểu Nghê thực sự là một cô bé mạnh mẽ!", thì chắc có lẽ cô sẽ lấy chồng sớm.

Vì để no bụng, cô phải làm những công việc lặt vặt trong đoàn phim, khi cần diễn viên quần chúng thì cô lại lập tức nhảy ra ngoài, thời gian cứ thế trôi qua, vị đạo diễn rất nổi tiếng cũng quen dần với cô.

Đạo diễn rất có mắt nhìn, khen cô diễn hay, có thể sống được với nghề này, đồng thời cũng thấy thương cho cảnh đời của cô, xúc động trước sự chăm chỉ không sợ khổ sợ mệt của cô, hôm đoàn phim đóng máy, lúc uống rượu ông đã thuyết phục cô phẫu thuật thẩm mỹ một cách chân thành.

Ông nói với cô rằng nếu không đi “tu bổ” một phen, thì phần cứng này không thể nào vượt qua những kỳ tích y học của các chiến sĩ Nhân dân tệ, cả đời này chắc cô sẽ không thể đóng vai nữ chính, nhiều nhất chỉ có thể đóng vai mẹ của nữ chính khi về già.

Nhận định của đạo diễn khá chuẩn.

Kiếp trước cô phấn đấu hơn mười năm, vẫn chỉ là vai phụ.

Cô cũng từng lưỡng lự về việc có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhưng đáng tiếc khi còn trẻ thì lại không có tiền, sau này có chút tiền rồi, thì cô lại mua căn hộ một phòng ngủ một phòng khách.

So với việc đi cắt da gọt xương ở tuổi ba mươi, thì việc mua nhà khiến cô cảm thấy thoải mái hơn