Cô không rảnh lo nghĩ việc vòng eo đang run rẩy, cô giãy dụa muốn bò về phía trước.
Nhưng chưa bò được mấy cái, người đàn ông phía sau đã nắm lấy eo cô kéo trở về.
“Phốc’ một tiếng, nửa dươиɠ ѵậŧ đã rút ra bên ngoài lại đâm mạnh vào bên trong.
“Ưm a...” vòng eo Tống Hòa mềm nhũn ra, cơ thể ngã xuống giường, chỉ còn mông là bị hắn nâng lên cao.
Tù Nhất không cho cô có thời gian bình tĩnh lại, hắn tàn nhẫn cᏂị©Ꮒ cô bằng tư thế đâm vào từ phía sau.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông đứng bên cạnh giường, cơ bắp trên người căng chặt, dường như mỗi một tế bào đều đang ra sức, cơ thể của người con gái nhỏ xinh đang bị hắn khống chế dưới thân, làn da trắng nõn nà chằng chịt vết hôn.
Đùi non cũng đỏ bừng lên theo mỗi lần đưa đẩy của hắn.
Tay mảnh khảnh của cô nắm chặt ga giường dưới thân, mặt vùi vào khuỷu tay, tiếng rêи ɾỉ dính nhớp thường xuyên vang lên, vυ' trắng nõn đầy dấu tay và dấu răng cũng lắc lư qua lại theo động tác đẩy đưa, đầṳ ѵú thường xuyên cọ vào ga giường, vừa sướиɠ vừa đau.
Lúc này đây Tù Nhất đã làm một lúc lâu rồi, nhưng hắn vẫn chưa có ý muốn bắn.
Sau khi liên tục cao trào rồi lại cao trào, Tống Hòa thật sự không chịu nổi nữa, tay chân cô quơ loạn lên, cô muốn đẩy người đàn ông ở phía sau ra, nhưng tay lại bị hắn nắm lại, hắn nắm tay cô kéo lên khiến nửa người cô bị kéo lên, Tống Hòa cúi đầu, thậm chí cô có thể thấy mỗi khi hắn cắm vào bụng nhỏ của cô sẽ nhô lên.
Hai vυ' cô hoàn toàn đứng thẳng lên, đong đưa theo động tác của hắn.
Tù Nhất rũ mắt nhìn cảnh tượng này, tay còn lại cũng đưa ra nắm lấy vυ'.
“Không...Dừng lại...” Tống Hòa lắc đầu khóc kêu, cô chịu không nổi nữa, cô thật sự cảm thấy bản thân sắp chết rồi, chết trong từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ này.
Khi Tù Nhất bắn lần thứ hai, giọng của Tống Hòa đã khàn đi vì khóc kêu.
Cô cho rằng cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng sau khi hắn thả cô lên giường, hắn cúi đầu hôn lên mí mắt cô, tay lại chẳng rảnh rỗi, nâng một bên chân cô lên, dươиɠ ѵậŧ lại lần nữa đâm thẳng vào âʍ đa͙σ...
Đêm nay, Tống Hòa bị dày vò không chỉ ở trên giường, cạnh cửa, thậm chí còn bị vừa đi vừa cᏂị©Ꮒ... rất nhiều lần cô cho rằng bản thân đã chết trong ngực hắn rồi.
Đến chiều ngày hôm sau ba người Bồ Tứ mới quay lại.
Lúc trở về trời đã tối đen.
Lúc đó Tống Hòa vẫn còn nằm trên giường, buổi tối hôm trước cô bị cᏂị©Ꮒ quá tàn nhẫn, tuy rằng lúc đó Tù Nhất đã rửa sạch còn bôi thuốc mỡ giúp cô, nhưng cô vẫn cảm thấy eo đau nhức như trước, nghiêm trọng nhất là âʍ đa͙σ dưới thân cô.
Cô vẫn cảm thấy sưng đỏ và khó chịu, đặc biệt là sau khi mặc quần vào, lớp vải cọ xát lên càng khó chịu hơn, đôi lúc còn có thứ gì đó từ bên trong chảy ra ngoài.