Lính Đánh Thuê

Chương 42

Khác với Bồ Tứ và Toan Ngũ, nụ hôn của Tù Nhất giống như con người của hắn, cực kỳ trầm ổn, không nhanh không chậm, lại mang tới cảm giác nắm giữ mọi thứ, Tống Hòa chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Tù Nhất mυ'ŧ cánh môi mềm mại của cô, cẩn thận nếm vị ngọt, để cô mở miệng ra, để hắn có thể tiến vào sâu hơn, cướp đoạt càng nhiều vị ngọt hơn, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi mềm mại kia, không ngừng liếʍ mυ'ŧ.

Dần dần, hắn cũng mất đi sự kiềm chế lúc đầu, động tác cũng trở nên thô bạo hơn, hô hấp trở nên rối loạn.

Bàn tay hắn đang chạm vào mặt của Tống Hòa lại chuyển sang nhéo nhẹ lên sau cổ cô, rồi lại dừng trước ngực cô, nắm lấy thịt mềm trước ngực cô, đầu tiên là xoa bóρ ѵú mềm, sau đó nắm đầṳ ѵú của cô kéo căng ra.

“Ưʍ...” Mắt Tống Hòa ngậm hơi nước, cơ thể run lên, cơ thể hơi ửng hồng lên.

Hai chân cô vẫn cuộn tròn như trước, chỉ là không giống như lúc đầu, dính sát lên bụng nhỏ của mình, lúc này hai chân đã xoắn vào nhau, cọ xát vào nhau, như để giảm bớt sự trống rỗng.

Tù Nhất vẫn chơi đùa một bên vυ' của cô, bên còn lại chẳng chạm vào, hắn buông môi Tống Hòa ra, hôn lên cằm, cổ, rồi từng chút từng hôn xuống.

Tống Hòa vô thức ưỡn ngực lên, dường như cấp thiết đưa vυ' bị bỏ qua tới bên miệng hắn.

Nhưng Tù Nhất lại hơi ngẩng đầu, mặc vυ' cô cọ lên miệng mình.

“Ư...” Tống Hòa có chút tủi thân nhìn anh.

Tù Nhất nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn sao?”

Khi hỏi câu này, tay của hắn đang nhéo một bên vυ' khác của cô, lòng bàn tay thô ráp thường xuyên cọ vào đầṳ ѵú, khiến cơ thể Tống Hòa run lên, bên vυ' bị bỏ lơ càng muốn được an ủi thêm.

Hốc mắt của cô đỏ lên, cô nhìn hắn, giọng nói mềm mại vang lên: “Ừm...”

“Muốn cái gì?” Tù Nhất cúi đầu, kè sát vào đầṳ ѵú của cô hỏi.

Đầṳ ѵú căng cứng nhưng mãi chẳng nhận được an ủi, run rẩy khi cảm nhận hơi thở của hắn phả lên, kɧoáı ©ảʍ mang theo sự nóng rực nhẹ nhàng kéo tới.

Tống Hòa lại ưỡn ngực lần nữa, nhưng hắn vẫn ngậm chặt miệng như trước, mặc đầṳ ѵú và vυ' của cô cọ lên mặt và môi anh.

“Muốn cái gì? Ngoan, nói ra đi.” Tù Nhất dụ dỗ cô, rõ ràng bản thân cũng đang bị du͙© vọиɠ tra tấn, giọng nói khàn đυ.c rõ nét, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn chính miệng cô nói ra câu kia.

Lúc đầu Tống Hòa còn cảm thấy xấu hổ nên không nói, nhưng sau đó cô không nhịn được nữa.

“Tôi...Tôi không biết...” cô nhỏ giọng nức nở.

Tù Nhất khẽ thở dài: “Em muốn cái gì? Muốn tôi hôn vυ' em, muốn tôi xoa nắn nó, hay là...”

“Hôn...Cầu xin anh...” Tống Hòa nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng chảy ra vì xấu hổ.

Khi cô vừa nói câu đó xong, rốt cuộc Tù Nhất đã cúi đầu xuống, cắn lên đầṳ ѵú của cô, đầṳ ѵú bị bỏ lơ đã nằm trong khoang miệng ấm áp của hắn, bị hắn gặm cắn, kéo căng, thịt vυ' cũng bị hắn ngậm vào trong miệng.