Ngón tay thô ráp nhéo núʍ ѵú, khiến cơ thể Tống Hoà lập tức mềm nhũn, trong cổ họng phát ra một tiếng rên khe khẽ, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy Bồ Tứ đã ra tay, Toan Ngũ cũng nắm lấy bên kia của cô mà thưởng thức, hô hấp của hắn ta thô nặng, đáy mắt đỏ ngầu, bàn tay còn lại cọ vào phía sau lưng, vai và cánh tay của cô…
Tống Hoà bị hai người đàn ông ấn ở trong bồn tắm muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không rõ hai người bọn họ nói cái gì.
Khi cô thanh tỉnh lại một chút thì Toan Ngũ đã cúi đầu hôn tới. Trước đây hắn ta đã từng hôn cô một lần, lúc hôn môi, hắn ta lộ ra vẻ kiêu ngạo hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.
Giờ phút này cũng không ngoại lệ.
Tống Hoà còn cảm thấy trong miệng có thứ gì đó ngọt ngào, cô vô thức nuốt xuống. Sau khi nuốt xong mới nhận ra chính mình hình như đã ăn phải thứ gì đó, vội vàng đưa tay đẩy Toan Ngũ ra.
Bàn tay áp vào ngực hắn ta bị nhiệt độ cơ thể hắn đốt cháy. Tống Hoà nhanh chóng thu tay lại, thân thể đã trở nên kỳ quái.
Bụng nhỏ của cô dâng lên một cỗ ấm nóng, hạ thân phun ra từng cỗ chất lỏng ẩm ướt, tựa như đang nhanh chóng chuẩn bị để nghênh đón một thứ gì đó to lớn.
"Anh...Anh cho tôi ăn cái gì?" Tống Hoà cuối cùng cũng bị Toan Ngũ buông ra, hốc mắt ươn ướt thở hổn hển, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bồ Tứ ở phía sau một tay đỡ cô lên khỏi nước, bàn tay gã thuận thế chạm vào huyệt đạo giữa hai chân cô, cảm nhận được da thịt cô đang co giật và dâʍ ɖị©ɧ ướt dầm dề, gã ôm cô đi đến mép giường.
Toan Ngũ cũng đi theo, trong giọng điệu có chút an ủi khó có thể che giấu: "Một ít đồ vật không có hại cho cơ thể của em, chỉ có như vậy em mới có thể nuốt được chúng tôi."
“Bảo bối đừng sợ, lần này đảm bảo sẽ không đau.” Bồ Tứ hôn lên sau tai cô rồi đặt cô lên giường.
Tống Hoà nằm trên giường, ánh mắt mờ mịt, cặp mông trắng nõn hơi chu lên, cảm giác trống rỗng giữa hai chân khiến cô vô thức khép chân lại cọ xát. Chỉ trong chốc lát, một đôi bàn tay nóng bỏng đã ôm lấy đùi cô, tách hai chân cô ra.
"Ô..." Tống Hòa giãy giụa một chút, cố gắng khép chặt hai chân.
Nhưng hô hấp nóng rực nhanh chóng đến gần, cái miệng nhỏ ở nơi riêng tư của cô còn đang phun dâʍ ɖị©ɧ ra bên ngoài bị bao bọc bởi một quả cầu nóng ẩm.
Bồ Tứ vùi đầu vào giữa hai chân cô, môi lưỡi bao vây lấy hoa huyệt của cô hung hăng mυ'ŧ, lập tức nghe thấy cô kêu lên một tiếng, bụng nhỏ co giật, miệng huyệt nhanh chóng phun ra một cỗ chất lỏng.
Bồ Tứ chép chép miệng, ngẩng đầu lên nhìn: “Bảo bối, nước của em thật ngọt.”
Thân thể Tống Hoà vẫn còn hơi run rẩy, miệng khẽ nhếch lên thở hổn hển, đã không còn nghe rõ gã đang nói gì nữa.
Bồ Tứ nói xong câu đó lại cúi đầu xuống, bắt đầu dùng môi lưỡi cẩn thận nếm thử, cắn nhẹ vào âm đế hơi nhô lên của cô đưa vào miệng, dùng đầu lưỡi nhanh chóng búng một cái.
_____