"Ưʍ..." Tống Hoà thở nhẹ một tiếng, lông mi ẩm ướt: "Không...Không cần, làm ơn..."
Một tay Bồ Tứ đặt ở sau eo cô, thỉnh thoảng nhéo nhẹ một chút, niết tới nỗi khiến eo cô đau nhức, chỉ có thể nằm trong lòng ngực gã, cổ áo phía trên hở ra, một bên vυ' thịt trắng như tuyết run rẩy, một bên còn lại miễn cưỡng bị váy che khuất đi.
Nhưng ngay sau đó, Bồ Tứ duỗi tay hoàn toàn kéo ra, váy trực tiếp rơi xuống eo cô, phần thân trên trắng nõn thon thả hoàn toàn lộ ra ngoài.
Gã véo phần thịt mềm bên kia rồi nhào nặn, màu da của gã càng sậm, khiến phần thịt vυ' tràn ra giữa kẽ ngón tay càng thêm trắng nõn.
Điều này khiến bàn tay đang thủ sẵn sau eo cô không ngừng siết chặt, dùng sức ấn cô vào hạ thân trướng đau của gã, vòng eo gầy nhưng rắn chắc có lực thỉnh thoảng tàn nhẫn đâm lên trên một chút.
Thấy xin tha cũng vô dụng, Tống Hoà liền mím chặt môi, không muốn phát ra loại âm thanh ái muội đó nữa. Nhưng người đàn ông tàn nhẫn đâm vài cái như vậy, cách một lớp vải dệt bị dã thú kia đâm khiến giữa hai chân cô tê dại, từng cỗ chất lỏng nhanh nhanh chóng thấm ướt lớp vải dưới thân, ngay cả quần của Bồ Tứ cũng ướt đẫm.
Chờ tới khi gã đưa tay chạm vào cơ thể cô, lập tức nhếch môi nở nụ cười: "Bảo bối, sao em lại dâʍ đãиɠ như vậy chứ? Hửm?"
"Không... không phải..." Tống Hoà chưa từng bị người ta nói như vậy, vừa xấu hổ vừa khó chịu, gần như bật khóc.
Bồ Tứ không muốn nhìn thấy cô khóc, gã vội vàng nhỏ giọng dỗ dành cô: "Được, được, được không dâʍ đãиɠ không dâʍ đãиɠ, cho ông đây sờ sờ..."
Gã hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của cô, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại một chút nào, ôm lấy eo cô hướng lên lên. Một tay còn lại cởϊ qυầи của gã, con dã thú ngủ đông đã lâu đột nhiên nhảy ra, chụp đánh vào giữa hai chân cô, khiến cô dường như chịu không nổi mà khẽ hét lên một tiếng.
Khi cúi đầu xuống, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của Tống Hoà lập tức tái nhợt khi nhìn thấy thứ vũ khí thô to đang đứng giữa hai chân mình.
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, hai tay đỡ cánh tay của Bồ Tứ, vòng eo vừa mới hơi nâng lên đã bị gã dùng một tay kéo trở lại, thịt mềm giữa hai chân cọ qua hung khí, cô lập tức rêи ɾỉ một tiếng.
"Ô…Không...Không cần...Làm ơn..." Tống Hoà run rẩy, lúc này cô thật sự khóc rồi, nước mắt không ngừng rơi.
Chỉ nghĩ đến việc thứ này muốn nhét vào trong cơ thể cô đã cảm thấy đau đớn, cô thật sự sẽ đau chết mất.