Người đàn ông trước mặt tuy ngũ quan có nét hung dữ, thô kệch nhưng thực ra lại đẹp trai dị thường. Hơn nữa, cánh tay đang ôm cô có cơ bắp săn chắc, chắc chắn là loại người khiến người ta nhìn một cái lập tức chân mềm nhũn.
Nếu cô đã từng gặp gã chắc chắn sẽ rất ấn tượng.
"Bảo bối, sao em không nói lời nào?" Người đàn ông vừa hỏi vừa nhéo tay cô, yêu thích không buông tay mà niết, nhéo nhéo ngón tay cô rồi đưa đến bên miệng.
Hơi thở nóng hổi phả vào đầu ngón tay cô, Tống Hoà run rẩy, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng cơ thể mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực nào. Lực kéo này đối với người đàn ông mà nói thậm chí còn không bằng sự giãy giụa của một con mèo con.
"Anh...Anh làm vậy." Cô đỏ mặt, hốc mắt cũng đỏ hoe, nhỏ giọng nói.
Người đàn ông lại không buông tay, mà ngậm đầu ngón tay của cô vào miệng.
Cơ thể Tống Hoà lạnh lẽo, cho dù là mùa hè nhưng tay chân đều lạnh, mà người đàn ông này lại giống như một cái bếp lò. Lúc gã ngậm đầu ngón tay của cô vào miệng, nóng đến mức cô khẽ rêи ɾỉ.
Kết quả, với âm thanh này, đôi mắt của người đàn ông gần như đỏ bừng, cánh tay đang ôm cô lập tức siết chặt, xoay bàn tay qua lại để gặm cắn.
Tống Hoà sửng sốt không dám nói gì, lúc đầu cô còn lo hắn thật sự sẽ một ngụm cắn đứt tay mình, nhưng sau đó đột nhiên phát hiện có thứ đồ vật vừa nóng vừa cứng chống vào sau mông, cô lập tức hoàn toàn không rảnh mà lo đến tay mình nữa.
Cô không ngốc, thừa biết đó là gì.
Đặc biệt là hô hấp của người đàn ông dần trở nên nặng nề hơn. Sau khi liếʍ mυ'ŧ tay cô đến ướt đẫm, gã bắt đầu dời khỏi chiến trường, hôn lên cổ tay cô rồi dần di chuyển lên trên.
Ngay cả lòng bàn tay ban đầu đang ôm eo cô cũng hướng lên trên, đáp xuống ngực cô.
Lúc lòng bàn tay chạm vào khối mềm mại đó, gã lập tức hung hăng nhéo một chút, trong cổ họng phát ra một tiếng thở hổn hển thô bạo như dã thú.
Tống Hoà bị gã nhéo tới mức nước mắt chảy ra, khóc thút thít kêu lên: "Đau quá!"
--
"Em mỏng manh như vậy, sau này sao có thể ăn được ông đây?" Người đàn ông chửi nhỏ một câu thô tục, buông lỏng tay cô ra, bàn tay dừng ở trên mông cô, đẩy mông cô vào giữa hắn, đồng thời duỗi thẳng eo tàn nhẫn đυ.ng vài cái.
Tống Hoà sợ đến mức tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng.
Gã dùng sức đâm vài cái, mạnh đến nỗi thịt đùi cô tê dại.
Cũng may lúc này, người lái xe ở phía trước đột nhiên nói một câu: "Bồ Tứ, nếu anh muốn cô ấy chết thì có thể làm cô ấy ngay bây giờ."
Giọng nói của anh ta mang theo sự trầm khàn khó có thể che giấu, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng nói dễ nghe như cũ.
Bồ Tứ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Tống Hoà một hồi lâu, tay gã di chuyển trên mông cô, nắm lấy cánh mềm mại của cô mà xoa bóp, ngoài miệng không phục nói: “Li Cửu, cậu cũng chưa từng chạm vào phụ nữ? Còn dạy ông đây cách làm mọi việc, đừng ra vẻ như cậu rất giỏi việc đó.”
Sau khi cãi nhau với Li Cửu, gã lại cúi đầu hôn lên môi Tống Hoà, trầm giọng nói: “Bảo bối đừng sợ, ông đây không đành lòng nhìn em chết.”
Tống Hoà còn chưa kịp thả lỏng, gã đã cúi đầu dụi vào ngực cô, gần như cọ vào cổ áo váy của cô, âm thanh rầu rĩ nhưng lại tràn đầy sự hung dữ: “Nhưng em thật sự phải làm quen sớm một chút, ông đây không thể chịu đựng quá lâu, đến lúc đó cho dù em có khóc lóc đau đớn, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để cᏂị©Ꮒ em!”