7.
“Làm sao bây giờ? Đuổi theo sao?”
Tôi thở hổn hển:
"Không được. Đuổi kịp thì người bị đánh chính là tôi. Tôi không còn sức lực anh giúp tôi nhặt lá cờ về trước.”
Sau khi thu lại lá cờ, Cố Diệp dìu tôi rời khỏi đó.
“Cô nghĩ Quỷ Vương và Quỷ Tu đã chạy đi đâu rồi?”
Tôi nhẹ giọng nói:
"Oan có đầu, nợ có chủ. Điền Viện muốn đi tìm người Điền gia để báo thù. Tên Thái tiên sinh kia chắc đang vui mừng vì chuyện này sắp xảy ra. Bởi vì sau khi Điền Viện hoàn thành được việc báo thù xong, cô bé sẽ hoàn toàn mất đi Trần Niệm (mất đi nỗi nhớ nhung với trần gian). Cô bé chỉ có thể lưu lạc làm nô quỷ cho tên Thái đó, trở thành quỷ vương chân chính.”
“Đến lúc đó chúng ta muốn đánh bại quỷ vương sẽ có chút khó khăn.”
Cố Diệp: "Vậy chúng ta đi tìm người của Điền gia! Ôm cây đợi thỏ!"
Tôi gật gật đầu, nghĩ đến cái gì đó quay ra hỏi:
"Mẹ đẻ của Điền Viện vẫn chưa từng lộ mặt, anh biết cô ấy ở đâu không?"
Cố Diệp nhíu mày suy nghĩ một chút:
"Hai năm trước Điền gia đến thuê nhà của tôi, khi đó tôi có gặp qua mẹ đẻ của Điền Viện một lần. Cô ấy Là một người phụ nữ rất dịu dàng, cô ấy còn trả tiền thuê nhà ba năm. Nhưng mà sau đó người vào ở cũng chỉ có bà lão nhà họ Điền và con trai của bà ta chứ tôi chưa từng gặp lại người phụ nữ đó."
“Thời gian này......”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đột nhiên có một suy đoán hiện lên trong đầu.
“Anh có thông tin liên lạc của cô ấy không?”
“Tôi có số điện thoại thôi, không biết bây giờ còn có thể gọi được hay không.”
“Anh đi tìm cô ấy đi. Nếu có thể tìm được thì nhớ đưa cô ấy tới đây trước ba giờ đêm nay nhé.”
Cố Diệp không hiểu: "Ở đây?”
Tôi giơ tay chỉ về phía trước, một chiếc Santana chạy tới, bên trong xe chính là bà lão nhà họ Điền và con trai bà ta!
“Nguồn gốc mọi việc ở đây rồi.”
……
Lẽ ra cả nhà bà lão phải đến đây gặp Thái tiên sinh nhưng lúc này họ nhìn thấy căn nhà bên hồ nước đang cháy lớn thì xe dừng lại.
Bà lão đang bế cháu trai, còn trong khi đó con trai bà ta vừa lái xe vừa mắng chửi người khác.
"Tên Họ Thái không chịu nghe điện thoại, nhận tiền của ông đây rồi mà không làm việc cho ông đây!”
“Con nói ít đi một chút!”
Bà lão nhà họ Điền xuống xe, ôm cháu trai trong lòng vẻ mặt lo lắng.
Tôi chậm rãi đi về phía bọn họ:
"Mấy người đang làm gì vậy? Muộn thế này còn đi dạo à?”
Điền Kiến Minh thấy tôi, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe:
"Sao cô lại ở đây!"
"Tôi là đi dạo, nếu không thì sao lại ở đây?"
Anh ta nghĩ đến cái gì, tức giận nói:
"Có phải mày đã đốt nhà ở của Thái tiên sinh! Tao còn đang nói sao hắn lại không nghe điện thoại của tao? Mày là đồ chó chết, đã không giúp nhà tao bắt quỷ lại còn đốt nhà người khác. Sao mày lại ác độc như vậy!"
Tôi nhún vai: "Anh có thể nghĩ như vậy, tôi đây rất bái phục.”
Mà rõ ràng là bà lão nhà họ Điền so với tên đồ ngốc này còn thông minh hơn một chút.
Bà ta khuỵu chân xuống, vừa quỳ vừa gào khóc nói:
"Lý đạo trưởng, cô nhất định phải giúp chúng tôi mà. Cháu trai của tôi còn nhỏ như vậy, nó không thể không có bà nội, cũng không thể không có cha!"
"Mau cứu chúng tôi với! Tôi dập đầu lạy cô mà!"
Tôi biết cả nhà bà ta là người như thế nào nên cũng lười nhìn bà ta, mà lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô chạy tới.
Quay đầu nhìn lại, có mấy ánh đèn và vài chiếc xe ô tô đang chạy về hướng bên này.
Xe đi đến gần, từ trên xe bước xuống một anh trai mặc áo sơ mi quần dài đeo kính.
“Chưởng môn, tôi tìm được ngài rồi!”
Tôi tập trung nhìn kỹ hơn thì thấy hai chiếc xe phun nước, một chiếc xe bán tải.
“Tôi mang đến hai xe nướ© ŧıểυ đồng tử, mấy chậu máu chó đen, tôi hắt vào ai đây?”
Hai người Điền gia bỗng nhiên run lên.
Tôi cười: "Chờ một chút.”
Quay đầu tôi nói với bà lão Điền gia:
"Nếu bà không muốn chết thì hãy ở đây đợi đi.”
Bà ta mừng rỡ:
"Lý đạo trưởng, cô thật đúng là người tốt!"
Bà ta kéo con trai vui vẻ rạo rực nói lời cảm ơn với tôi.
Khóe miệng tôi nhếch lên.
Mấy người núp ở gốc cây chờ đợi. Tôi để những người mới đến chuẩn bị tốt vòi nước và luôn chờ lệnh của tôi.
Và con thỏ to kia đã đến như mong chờ.
Khi gió đêm đột nhiên trở lạnh, tôi biết có cái gì đó đang đến gần.
Giọng nói Thái tiên sinh khàn khàn:
"Ngũ Sắc Kỳ, Ngũ Lôi Chính Pháp. Tuỳ tiện bố trí trận pháp, cô gái nhỏ, thủ đoạn của cô thật lớn.”
Tôi hừ một tiếng:
“Tên trộm vô liêm sỉ này, chỉ dám ở trong bóng tối quấy phá, ông có dám ra ngoài sáng đánh nhau một trận hay không hả?"
Thái tiên sinh im lặng rồi hừ lạnh một tiếng, hiện trường đột nhiên nổi lên gió lạnh lớn!
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng khóc của trẻ con, những người có mặt ở đó đều kinh ngạc, lúc này mấy người mới đến cũng bắt đầu có cảm nhận được sự sợ hãi.
Tôi không quan tâm nói:
"Thế giới này ngoại trừ tiền, không có gì có thể dọa được tôi, thể hiện chút bản lĩnh thật sự đi.”
Thái tiên sinh:
"Vậy, tao sẽ cho mày xem cái gì là tác hồn quỷ vương (quỷ vương hút hồn)!"
Một cái bóng trắng lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh!
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bóng trắng đã nhập vào thân thể của tôi. Trong nháy mắt toàn thân tôi lạnh như băng, tôi nhắm hai mắt lại.
Cảnh tượng giọng nói trong mơ đột nhiên hiện ra...
“Bé con, sao con lại khóc?”
"Đừng khóc, mẹ làm chủ cho con, ai nói con gái vô dụng? Viện Viện của mẹ là bảo bối tốt nhất trên đời!”
"Viện Viện không khóc. Lần sau cha đánh con, con phải tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ cản cho con."
"Mẹ muốn ly hôn với ba. Mẹ thuê phòng ở trong thành phố, hai mẹ con chúng ta về sau không bao giờ bị bắt nạt nữa! Từ giờ trở đi, mỗi ngày mẹ sẽ đưa Viện Viện đến công viên nhỏ chơi!"
"Viện Viện, mẹ như thế nào lại không tìm thấy con? Nguy hiểm đó, con chạy nhanh lên..."
Từng hình ảnh hiện ra trước mắt tôi.
Từ khi Điền Viện sinh ra, bị bà chèn ép, bị bố đánh.
Những lời động viên nhẹ nhàng của mẹ, còn có hy vọng trong tầm tay, cùng với......
Không.
Hình ảnh cuối cùng là hình ảnh bà nội ấn cô bé vào trong nước, lúc bọt khí thoát ra trước mắt, cô bé đã nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa là một chiếc đinh thép đã đóng vào đỉnh đầu cô bé.
Bà nội:
"A!! Sao nó lại mở mắt ra thế? Mau đánh chết nó! Mau đánh nó!”
Bố: "Con biết rồi! La cái gì mà la! Nhớ đòi thêm tiền, dù sao cũng là con gái của con!"
Hình ảnh đến đây thì dừng lại.
Tôi: "Tại sao lại cho tôi xem những thứ này?"
Điền Viện xuất hiện trông vẫn trắng nõn đáng yêu như lần đầu tiên tôi gặp.
Trong mắt cô bé lúc này đã có ánh sáng đỏ: "Đừng ngăn cản tôi!"
Tôi: "Được.”
Điền Viện sửng sốt, hình ảnh trong mơ bắt đầu tán loạn.
Trong hiện thực, tôi nhắm mắt ngã xuống đất khiến cho mọi người kinh ngạc.
Mà không đợi tôi ngã hẳn xuống đất, hai mắt tôi đã mở ra, hai tay chống xuống đất đứng lên.
“Gà cay!”
Thái tiên sinh sợ hãi thất thanh:
"Điều này không có khả năng!”
"Không có gì là không có khả năng, tôi lại không phân biệt chủng tộc."
“Lại ăn chưởng tâm lôi của tôi!”
Tia sét bắn ra, Thái tiên sinh đang trốn trong bóng tối trong nháy mắt bị ép phải đi ra.
Trong tay hắn lại ôm một cái bình quỷ khác và lúc này cũng không trốn nữa.
Quỷ khí mãnh liệt từ trong bình tràn vào thân thể hắn, thân thể hắn trong chớp mắt tăng lớn dần, gân xanh lộ ra trên mặt!
“Trẻ con không hiểu biết, để tao chỉ cho mày cái gì gọi là dịch quỷ pháp chân chính!”
Hắn lao thẳng về phía tôi!
Tất cả mọi người đều sợ hãi không nói lên lời.
Tôi buông kiếm gỗ đào ra, thi triển kết ấn chưởng tâm lôi trong tay, đồng thời cũng lao về phía hắn!
“Cùng một chiêu thức, mày cho rằng nó có thể làm gì được tao!”
Tia sét vụt tắt và hắn đấm về phía tôi một cách giận dữ.
Mà cũng đúng lúc này, một tảng đá lớn bằng nắm đấm đánh trúng sườn mặt của hắn.
Bùm!
Hắn lắc lắc đầu, chân trực tiếp bước chạy sang một bên.
Mắt tôi sáng lên và tay cầm kiếm lên chém thẳng tới!
Dùng gậy đánh chó chết đuối và gϊếŧ nó khi nó đang bị bệnh!
Tôi chém mấy kiếm về phía hắn, hắn ngã cắm mặt xuống đất!
“Cho ngươi phát điên! Cho ngươi điên cuồng! Cho ngươi điên cuồng!”
Hết kiếm này đến kiếm khác chém xuống, toàn thân quỷ khí của hắn bị tôi đánh cho tản ra. Mà lúc này Cố Diệp chạy tới trong ngực ôm một hòn đá to bằng cối xay lớn.
Anh ấy giơ lên và muốn đập xuống!
Thái tiên sinh luống cuống:
"Không không không! Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!”
“Ném cái bình rách nát này đi!”
Trên mặt Thái tiên sinh hiện ra sự giãy dụa, Cố Diệp làm bộ muốn đập hắn!
“Đừng!”
Bình Quỷ bị hắn ném ra.
Tôi lập tức ngồi xổm xuống, dán ba tờ bùa trong tay lên trán Thái tiên sinh.
“Hãy nhìn lá phù nổ do Hỏa Ảnh nghiên cứu, đừng di chuyển lung tung. Một khi nó nổ, Ngưu Đầu Mã Diện cũng không nhận ra ông.”
Thái tiên sinh nhất thời không dám động đậy, tôi bảo Cố Diệp ném tảng đá đi.
Thái tiên sinh không dám động đậy, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Quỷ Vương đã ở bên ngoài rồi, cô làm gì cũng vô dụng thôi. Cô không ngăn được nó biến hoá đâu!"
Tôi cười nói: "Ai nói tôi muốn ngăn cản?"
Một tiếng hét thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn lại. Chỉ thấy bà lão và con trai của bà ta đang tươi cười đột nhiên ngã xuống đất kêu lên thảm thiết!
Bà lão kêu lên thảm thiết:
"Mau cứu tôi, mau cứu tôi! Không phải cô nói ở lại đây sẽ bảo vệ tôi sao?"
“Tôi nói nếu bà không muốn chết thì hãy ở lại đây. Nhưng nếu muốn chết...... bà cũng có thể ở lại đây. Đây đều là tự do của bà.”
Bà ta suy sụp, bà ta và con trai chửi ầm lên, miệng buông những lời nguyền rủa tôi!
Nhưng mà trong nháy mắt, bọn họ đều bị kéo về phía hồ nước.
Bà ta sợ hãi kêu lên:
"Viện Viện à! Bà là bà nội của cháu mà! Cháu không thể hại bà! Mày như vậy thì sẽ không vào được phần mộ tổ tiên của Điền gia đâu!"
Đáp lại bà ta chỉ là mặt nước hồ.
Bà ta bị ấn xuống nước và không phát ra một tiếng động nào.
Tay chân giãy dụa, thật lâu sau bà ta và con trai mềm nhũn trong nước mất đi sự sống.
Điền Viện, đã hoàn thành việc báo thù của mình.
Thái tiên sinh lại nở nụ cười tươi, trên khuôn mặt không che dấu được sự hưng phấn điên cuồng:
"Quỷ vương là của tôi! Quỷ vương của tôi sắp ra đời rồi!"
“Vậy sao?"
Tôi nhặt bình lên liền đi tới trước xe tưới nước.
“Đến đây đi! Chỉ cần phun về phía cái bình!”
Anh trai đeo kính mắt tận mắt nhìn thấy bắt quỷ, giờ phút này, bốn con mắt của anh ta sáng rực lên như đèn pha.
“Đã nhận lệnh!”
Hai chiếc xe phun nước mở công tắc! Nướ© ŧıểυ đồng tử mãnh liệt phun thẳng về phía bình quỷ!
Cảnh tượng kia, thật là đừng nói quỷ, mọi người ở đó còn sợ tới mức nhảy dựng lên!
Mà âm khí quỷ khí dày đặc trong cái bình kia trong nháy mắt bị cuôn trôi rồi tái sinh, nhưng không kiên trì một giây thì lại bị cuốn trôi đi!
Thái tiên sinh nghe được động tĩnh:
"Không! Các anh sẽ hủy hoại cô bé mất! Không thể! Mấy người đang làm gì vậy!”
Tôi cười lạnh:
"Sống mà mất đi lý trí và c.h.ế.t có cái gì khác nhau!"
Tôi quay lại hỏi Cố Diệp:
"Mẹ cô bé đã tìm được chưa? Cái này có lẽ có thể giúp cô bé bảo tồn một tia linh trí, tránh cho cô bé không đến mức hồn phi phách tán.”
Cố Diệp xấu hổ lắc đầu:
"Mẹ cô bé c.h.ế.t rồi.”
Tôi im lặng, sau đó nói:
"Tiếp tục phun đi!”
Phun nướ© ŧıểυ vào bình quỷ cứ như thế kéo dài khoảng ba giờ.
Tôi có thể nhìn thấy Điền Viện, cô bé đang đứng gào thét trên mặt nước.
Hoá ra quỷ khí trên người cô bé gần như hùng vĩ.
Phần quỷ khí này sẽ giúp cô bé trở thành quỷ vương nhưng cũng xé nát một chút linh trí cuối cùng của cô bé.
Tuy nhiên, vì bản thể bị nướ© ŧıểυ trẻ con rửa sạch, nên quỷ khí bị đánh tan hơn phân nửa.
Lúc này, linh trí của Viện Viện còn đang bởi vì quỷ khí ăn mòn chậm rãi sụp đổ.
Nếu như mất đi linh trí, cô bé sẽ hóa thành lệ quỷ chỉ biết gϊếŧ chóc và khi đó tôi nhất định phải diệt trừ cô bé.
Mà giữa phút giây chờ đợi này, tôi đột nhiên nhìn thấy Viện Viện hơi nghiêng đầu.
Tôi giật mình ngẩn ra, nhìn quanh thì thấy một linh hồn đang sắp tan vỡ từ từ bay trôi nổi trên cánh đồng.
Người phụ nữ lẩm bẩm:
"Viện Viện, sao mẹ không tìm thấy con? con đang gặp nguy hiểm, mau chạy đi..."
Linh hồn bay qua, người mẹ run rẩy khi nhìn thấy con gái của mình
Cố Diệp nói: "Tôi chỉ nói trước mộ cô ấy một câu..."
Tôi trầm mặc, bảo anh trai đeo kính đổ nốt chỗ máu chó đen cuối cùng lên bình quỷ.
Tất cả phải xem tạo hóa của Điền Viện.
Thời gian chờ đợi trôi dần qua, mọi người ngồi ở trên xe chờ đợi đến khi trời sắp sáng thì tôi mới rút kiếm bước xuống xe.
Trên mặt nước, phần hồn phách tàn tạ kia đang ôm Điền Viện và nói chuyện với cô bé cả một đêm.
Điền Viện chỉ ngây ngốc nhìn người phụ nữ, đôi mắt không ngừng chuyển đổi giữa đỏ như máu và trắng nhợt.
Đợi đến khi tôi tới gần, cô bé bỗng nhiên quay đầu lại hai mắt đỏ như máu trông cùng tàn nhẫn!
Tôi nhận ra rằng không còn cách nào có thể cứu được.
Khi tôi rút kiếm chuẩn bị đánh nát hồn thể của Điền Viện.
Một tấm lưng rách nát chặn tầm nhìn của tôi.
Đôi tay kia một lần nữa xoa lên gương mặt con gái.
Nước mắt lăn dài.
Người mẹ đã khóc.
Khi bình minh ló dạng, mẹ của Điền Viện tự tay mình đưa Điền Viện đến trước mặt tôi.
Nước mắt lăn dài, cô ấy kéo hai người Điền gia chìm xuống đáy nước, vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Mẹ...... Mẹ.”
Điền Viện đột nhiên hoảng loạn......
8.
Điền Viện tìm lại linh trí của mình.
Tôi cảm thấy không thể tin được, bởi vì chuyện này ở trong sách cổ cũng chỉ có một vài câu nói, xác suất mà lấy lại được chỉ là một trong một nghìn mà thôi.
Có lẽ là bởi vì bị quỷ khí ăn mòn mà Điền Viện mất đi một phần ký ức đau khổ.
Điều này đối với cô bé coi là chuyện tốt.
Mà thực lực của cô bé bây giờ vẫn có thể so với bán quỷ vương, nếu thả ra mặc kệ cô bé thì không được nên tôi đành phải đưa cô bé về nhà mình.
Sau khi Cố Diệp biết, đôi mắt run rẩy nhìn loạn bốn phía.
Sau khi tôi phải đưa ra bốn lời đảm bảo, anh ấy mới coi như đồng ý.
Mà sau đó chính là chuyện kết thúc.
Sắc mặt tôi không tốt đi tới bên cạnh Thái tiên sinh, búng ngón tay một cái, Cố Diệp nhặt một tảng đá lớn bằng cối xay đứng ngay ở bên cạnh tôi.
"Hỏi nhanh, trả lời nhanh, tên!"
“Thái Quốc Khánh!”
“……”
"Tôi có chứng minh thư!"
“Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng ông.”
Để tảng đá trong tay Cố Diệp buông xuống một chút, tôi tiếp tục hỏi:
"Nói cho tôi biết lai lịch của ông.”
Thái Quốc Khánh do dự, tôi quay đầu lại nói:
"Đập gãy một chân trước, tùy anh chọn bên chân nào.”
Cố Diệp gật đầu, Thái Quốc Khánh run rẩy cả người.
“Tôi nói tôi nói! Tôi nói!!!”
Sau một phen nghiêm hình bức cung, tôi cuối cùng cũng nhận được đáp án mà tôi tò mò ở chỗ Thái Quốc Khánh.
Thành phố Lăng Hải xuất hiện hai quỷ tu cũng không phải là ngẫu nhiên.
Đây là một cuộc xâm lược có tổ chức, có kế hoạch trước, nhưng rõ ràng là có sự hỗn loạn giữa các thành viên trong tông môn tà tu của bọn họ.
Tông môn này gọi là Ngọc Tu Hội.
Tên không ấn tượng lắm, nhưng giọng điệu cũng không tầm thường.
Bọn họ lại muốn chiếm Lăng Hải làm đại căn cư phát triển của tông môn, che dấu sự bẩn thỉu chiêu môn thêm đệ tử.
Thật sự có chút động thổ trên đầu thái tuế gia. (Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ chuốc lấy tai họa.)
Cố Diệp hỏi: "Cái tổ chức tà tu này hình như không dễ đối phó, cô có muốn tuyển chút cứu binh hay không?"
Tôi: "Được, gọi người đi!"
“Mà ai?”
"Cung Ngạn thôi, còn có thể tìm ai khác nữa? Có khó khăn tìm cảnh sát, nói cho anh ấy biết người này buôn người bất hợp pháp và còn có nhiều đồng phạm khác nữa. Hãy để cho anh ấy từ từ thẩm vấn điều tra, bắt hết mấy người đó lại thì việc anh ấy được thăng lên làm cảnh sát trưởng cũng không thành vấn đề!"
“Có đạo lý.”
Thái Quốc Khánh đang nằm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn một thân bản lĩnh, vào cục cảnh sát, dám động một chút sẽ bị cắn thành nhiều mảnh.
Sau khi giao cho Cố Diệp đi báo cảnh sát, tôi đưa theo Điền Viện trở về nhà.
Cô bé rất hiếu động và tò mò, giống như một đứa bé con tò mò bay tới bay lui trong nhà tôi.
Tôi thấy bất đắc dĩ:
"May mà em không cần phải cho ăn, nếu không chị sẽ nghèo chết mất..."
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Tới đây.”
Tôi xỏ dép ra mở cửa, mở ra lại thấy một hộp chuyển phát nhanh rất lớn.
Cảm nhận cái hộp một chút, tôi đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
“Ngao!”
Một cái đầu hổ chui ra từ hộp chuyển phát nhanh, mắt to chớp chớp nhìn tôi chằm chằm.
Tôi choáng váng, vội vàng kéo cái hộp vào nhà.
“Ai gài bẫy tôi! Tôi cũng không muốn mua hổ, là phạm pháp đấy! Phải bồi thường tiền! Còn bị ngồi tù nữa!"
Tôi không thể nhận hộp này, một tờ giấy trắng rơi ra.
“Sơn nữ vô năng, lại quấy rầy đại pháp sư:”
“Thân tôi bị vây hãm trong nhà tù, cầu đại pháp sư thu dưỡng con trai tôi. Đợi tôi thoát khốn, tất tới cửa cảm tạ đại pháp sư từ bi, dốc hết tất cả ân báo thu dưỡng.”
( Con hổ này ngàn năm rồi nhé nên giọng giống người cổ đại- phần 1 của hệ liệt)
Ta bốp một tay vỗ lên trên trán.
"Không ai biết... Bổn đại pháp sư đang sống nhờ ăn chực sao?"
Quay đầu nhìn thấy Điền Viện cùng Tiểu Hổ Yêu đang chơi đùa với nhau.
Tôi: "Tiểu Bạch Vượng Tài! Ngày mai hai đứa học nấu ăn cho tôi!"
- Hết bài này-