Nữ Chưởng Môn Mao Sơn: Anh Nhi Oán

Chương 2

3.

Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh hơn nửa ngày.

Sát thủ bé con mập mạp: [Ách, tôi vốn không muốn nói... nhịn ẻ hết một tiết rồi, ban đầu chỉ lộ ra chút xíu, nhưng lại bị Streamer làm cho giật mình. Kết quả là ngàn cây vạn cây lê nở hoa luôn, bây giờ thầy giáo của tôi bảo tôi cút ra ngoài, online cầu cách cứu vãn...]

[Sặc... nén bi thương.]

[Cũng may tôi chỉ đang ăn cơm...]

[Hoảng hốt + mơ hồ!]

Tôi nhanh chóng thu lại nụ cười quỷ dị.

Vừa rồi tôi dùng chú Trấn Hồn, tội lỗi, tội lỗi...

Tôi bấm ngón tay tính toán nói:

"Hôm nay nên ra ngoài! Bổn chưởng môn đi giúp đỡ thiên hạ một lát. Hẹn buổi tối gặp lại nhé các bạn thân mến~"

Bellamy: [Không phải xem hoàng lịch sao?]

Sát thủ bé con mập mạp: [Streamer, cô đền quần cho tôi...]

Tạch!

Tắt phát sóng trực tiếp, động tác của tôi chính xác mà đẹp mắt ~

“Giờ thì mau xuống lầu tìm ông chủ Cố ăn cơm thôi!”

Tôi xỏ giày, rửa mặt, mang chậu nhỏ rồi hai ba bước chạy thẳng xuống lầu dưới.

Ông chủ nhà Cố Diệp gần đây chuyển đến ở phòng dưới phòng của tôi, lúc tôi gõ cửa, từ ngoài cửa phòng anh ấy đã ngửi thấy mùi thơm.

Tôi ngửi sơ sơ là biết mới thức ăn mới ra khỏi nồi không lâu.

Gà rim cháy tỏi, cháo thịt nạc với trứng muối, và có bánh bao hấp chân giò hun khói!

Tôi đang định gõ cửa, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng động.

Nhoài người nhìn xuống dưới cầu thang thì thấy một bóng người rắn rỏi đưa tay ngăn cản một người đàn ông trung niên.

"Anh là Điền Kiến Minh phải không? Chỗ chúng tôi có một số việc muốn hỏi anh, anh có thể cho tôi chút thời gian được không?"

Giọng nói có vẻ lạnh lùng, tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua sườn mặt.

Là Cung Ngạn.

Đó là đại đội trưởng của phòng cảnh sát hình sự thành phố Lăng Hải.

Điền Kiến Minh rõ ràng là không kiên nhẫn:

"Bây giờ tôi phải về nhà trông con trai! Tôi không có thời gian!”

Anh ta vòng qua Cung Ngạn, thở hổn hển đi lên trên.

Nhìn thấy tôi anh ta nhíu mày lại, tôi nhìn cái đã nhận ra anh ta là con ruột của mẹ anh ta rồi. Tôi lấy điện thoại ra!

“Hi hi!”

“Đến đây đi”

Điền Kiến Minh ngẩn ra, vẻ mặt giống hệt mẹ của anh ta, cuối cùng chỉ hừ nhẹ một tiếng:

"Con nhỏ chết tiệt, mày chờ đó cho tao..."

Nói xong anh ta lên lầu vào nhà ngay.

Đây là lần đầu tiên tôi nhíu mày.

Bà lão nhà họ Điền và con trai đầu của bà ta, giữa lông mày của hai người này đều có một đường ngang gấp khúc là đường đột tử.

“Cái thứ kia của nhà anh ta dữ dội như vậy sao...”

Cung Ngạn lên lầu hỏi tôi: “Cô không sao chứ?”

Anh ấy mặc cảnh phục, tôi chú ý tới linh thú chấp pháp Giải Trãi trên đỉnh đầu bảo vệ anh ấy vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía nhà họ Điền.

(Giải Trãi: Theo truyền thuyết, giải trãi là con vật đứng đầu trong năm loại linh thú thuộc bộ kỳ lân. Hình tượng con giải trãi đã được thể hiện trên các cổ vật đồng từ thời Chiến Quốc. Trong bộ Luận hành của Vương Sung có kể rằng Cao Dao có một con dê một sừng gọi là con giải trãi hay trãi (zhi/廌), đây là con thú có một cái sừng[2]. Tính con thú này rất ngay thẳng, nó có thể phân biệt người lành hay kẻ ác. Gặp bọn gian tà, nó dùng sừng đâm nhưng không bao giờ chạm đến người hiền. Cao Dao thả giải trãi vào trong ngục để kiểm tra xem có người nào bị bắt oan hay không. Thời Đông Hán, hình con giải trãi được vẽ trên tường ở nơi xử án hoặc trên ghế của các quan tòa để biểu trưng cho chấp pháp.)

Đột nhiên tôi có hơi không yên tâm rồi.

“Cảnh sát Cung, chuyện của người nhà họ Điền anh đừng hỏi nhiều. Cố gắng tránh tiếp xúc với họ càng tốt.”

Cung Ngạn khó hiểu nói: "Lần đầu tiên tôi thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy.”

Tôi mở to hai mắt: "Anh gặp bộ dạng không đứng đắn của tôi khi nào chứ?"

Vẻ mặt Cung Ngạn cứng đờ, mí mắt giật giật.

"Hay là... cô nói một chút về chuyện của Điền gia đi. Vừa rồi cô phát sóng trực tiếp nói bà cụ nhà họ Điền dìm chết cháu gái ruột của mình. Tôi cũng tiện đường tới đây xem, chuyện này là thật sao?"

Tôi vừa định mở miệng, cửa bên cạnh lại bị mở ra. Ông chủ Cố mặc đồ ngủ, tóc còn hơi ướt thò người ra, cười chào Cung Ngạn.

"Tôi cũng muốn hỏi, tòa nhà này của tôi thật sự có ma à?"

Hai người đồng loạt nhìn tôi chằm chằm, tôi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.

“Khụ khụ!”

"Phải luôn tin tưởng vào khoa học! Thần khoa học tối cao sẽ giúp tôi chứng minh được đạo của mình, sống lâu trăm tuổi, thống nhất giang hồ!"

“Ăn cơm trước, ăn cơm trước!”

Tôi vòng qua Cố Diệp, hai ba bước đã ngồi xuống bàn trong phòng khách.

Hai người đàn ông phía sau tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, Cố Diệp chìa tay: "Mời.”

Ba người ngồi xuống, ai ăn của người nấy.

Mà chờ đến khi tôi ăn no rồi, Cố Diệp lại bắt đầu chủ đề khi nãy.

Tôi ngả bài:

"Bà lão bên cạnh nhà tôi và con trai bà ta có tai họa đổ máu.”

Cung Ngạn: "Đây vẫn là do cô bói toán tính ra được à?"

Tôi hung hăng nói: "Không phải, tôi chuẩn bị đánh lén bọn họ một trận!"

Cung Ngạn vừa nghe, dường như cuối cùng cũng hiểu.

"Tôi là cảnh sát, không tin bói toán huyền học gì hết. Nhưng mà theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi nguyện ý nghe đề nghị từ nhiều người."

“Có chuyện gì cô vẫn có thể tìm tôi.”

Cung Ngạn đội mũ lên, chào hỏi Cố Diệp xong thì rời đi.

Cố Diệp liếc tôi một cái:

"Sao không nói cho anh ấy biết? Đến lúc đó có thể khoe trên phát sóng trực tiếp rồi?"

Tôi lườm anh ấy một cái:

“Anh định nói chuyện bắt quỷ với cảnh sát hả?"

Cố Diệp cười ha ha, lại sáp tới tò mò hỏi:

"Rốt cuộc có phải là thật hay không? Trong nhà bà ta có quỷ thật à?"

Tôi: "Ông chủ, sao anh cũng tò mò như vậy?"

Anh nở nụ cười: "Đương nhiên là vì toà nhà này là của tôi rồi.”

Tôi:...

“Như vậy đi, nếu cô có thể giúp tôi giải quyết thì tôi sẽ miễn nửa năm tiền thuê nhà cho cô.”

Mắt tôi sáng lên: "Được!"

Mà đúng lúc này.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đột nhiên có tiếng đập cửa từ trên tầng truyền xuống.

Âm thanh đó dường như phát ra từ... phòng của tôi?

Cố Diệp nghi hoặc: "Ai tìm cô à?”

Tôi đứng dậy: "Không phải người!"

"Đây là quỷ gõ cửa đạo sĩ!”

Lên lầu, tôi thuận tay mở phòng phát sóng trực tiếp, Cố Diệp cũng đi theo sau tôi.

Ngay sau đó, chúng tôi nhìn thấy Điền Kiến Minh nằm ở dưới đất người đã hôn mê ngay trước cửa nhà tôi.

Cố Diệp hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi hai bước đi tới, một cước đạp vào cửa phòng bà lão sát vách.

"Giữa ban ngày ban mặt mà mi lại hung hăng đến vậy à? Mi có tin là ta bảo chủ nhà phá dở tòa nhà này xem mi có thể trốn đi đâu được hay không?”

Rầm!!

Đột nhiên cửa bị va chạm một cái, khung cửa rung lên, bụi bặm rơi xuống, cứ như là có thứ gì đó muốn từ bên trong lao ra ngoài!

Âm thanh lớn đã doạ Cố Diệp nhảy dựng:

"Thật sự có quỷ! Làm sao bây giờ?!”

“Anh có chìa khóa không?”

“Không... Đậu má, cô muốn làm gì!”

Tôi cũng không giả vờ nữa, từ trong ngực lấy ra một sợi dây thép, vặn vào tay một cái, một chân đá văng cánh cửa.

"Ông chủ vào nhanh! Nhóc con này rất hung dữ, buổi tối đánh không lại đâu, thừa dịp bây giờ mau đánh một trận!”

Tôi bí mật đưa cho Cố Diệp một thanh kiếm gỗ đào, tôi buông lỏng tay ra, sau đó ngay lập tức kéo anh ấy vọt vào trong phòng!

Trong phòng rèm cửa sổ đóng chặt, tối tăm mù mịt.

Mũi tôi ngửi thấy mùi mốc thoang thoảng, không khí lạnh lẽo ẩm ướt, cực kỳ không thoải mái.

Tôi vươn tay lần mò công tắc đèn, lúc sờ đến vách tường thì lại nắm được một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo và ẩm ướt.

Toàn thân tôi run lên, sống lưng lạnh toát!

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!"

Tôi đánh ba cái tét vào bàn tay nhỏ bé kia, bàn tay nhỏ bé run lên rụt trở về.

“Tách.”