Sau Khi Kết Hôn, Áo Choàng Đại Lão Lộ Rồi

Chương 5

Sáng sớm, Cận Ngật Miên tới nhà họ Lâm đón người, Lâm Dược không nói cho Lâm Kiện Uy biết Cận Ngật Miên sẽ đến đón cậu, tự mình kéo một cái vali không lớn lắm từ nhà họ Lâm đi ra.

“Chỉ một cái vali?” Cận Ngật Miên nhận lấy vali, không ngờ lại nặng hơn tưởng tượng.

Lâm Dược mệt thở hồng hộc, cậu nói: “Tôi cũng chỉ có một cái vali này.”

Cái vali này là do năm bảy tuổi bà ngoại chuẩn bị cho cậu đến nhà họ Lâm, cậu vẫn còn chút quần áo, nhưng không có gì để đựng, đêm qua cậu nói với Lâm Kiện Uy cậu muốn đến nhà họ Cận, chọc Lâm Kiện Uy tức giận, còn chưa kịp nói muốn lấy đồ đã bị đuổi ra ngoài.

Vali của Lâm Dược thoạt nhìn không lớn, nhưng lại nặng trịch, cậu đã tận lực nhét những đồ muốn mang đi vào, bây giờ cái vali kia cực kỳ giống bom, chỉ dùng chút sức cũng có thể nổ tung.

Một đầu tóc húi cua đột nhiên từ ghế lái xe việt dã nhảy ra, giọng nói vang dội hô một tiếng về phía Lâm Dược: “Xin chào anh dâu!”

“Anh dâu?” Lâm Dược đưa mắt nhìn Cận Ngật Miên, cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày loại xưng hô này lại dùng ở trên người cậu.

Tóc húi cua cười ha hả nói: “Đúng vậy anh dâu, sáng sớm hôm nay đại ca kêu em tới lái xe, em còn tưởng có gì nhiệm vụ gì cơ, ai dè là đưa hai người đi đăng ký kết hôn, quá vinh hạnh cho em rồi, vậy mà có thể chứng kiến một màn mang tính lịch sử này!”

Cận Ngật Miên đẩy vali cho tóc húi cua: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”

Tóc húi cua không tốn chút sức xách vali lên, nhét vào cốp xe: “Anh dâu mau lên xe, đừng chậm trễ giờ lành.”

Lâm Dược: “...”

Đăng ký kết hôn còn cần giờ lành?

Lên xe Lâm Dược hỏi tóc húi cua: “Cậu tên là gì?”

Tóc húi cua nói: “Em tên Phó Kiệt, anh dâu kêu em A Kiệt là được.”

Trước kia, Lâm Dược cũng quen một người nói nhiều giống vậy, cậu gật đầu: “Cậu với một người mà tôi quen rất giống nhau, hai người đều nói rất nhiều.”

Phó Kiệt quay đầu lại: “Là ai vậy, nói không chừng người đó là em trai thất lạc nhiều năm của em, có cơ hội thì giới thiệu em biết đi.”

Lâm Dược bĩu môi, em trai thì không có khả năng lắm, nhưng có thể là đời sau của cậu ta.

Lâm Dược nghĩ đến mười năm kia, trong phút chốc có chút thất thần, đến khi cậu lấy lại tinh thần thì xe đã chạy đi rất xa.

Cậu nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Là trực tiếp đi Cục Dân Chính à?”

Cận Ngật Miên ngồi bên cạnh cậu: “Trước hết đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, sau đó mới đi Cục Dân Chính.”

Lâm Dược quay đầu nhìn anh: “Kiểm tra sức khỏe?”

Lâm Dược đột nhiên phát hiện hình như mình nghĩ chuyện kết hôn quá đơn giản, kết hôn không đơn giản là lĩnh cái giấy chứng nhận là xong, sau khi kết hôn bọn họ sẽ sống chung dưới một mái nhà, chung một phòng, thậm chí chung một giường!

Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân là vì việc làm khỏe mạnh sau khi cưới, cậu có thể hiểu được, nhưng họ Cận này không nói một tiếng đã đưa cậu đến bệnh viện khiến cậu có chút khó chịu, đây là sợ cậu không sạch sẽ hả?

Trải qua ngày hôm qua bị người ta tính kế, Lâm Dược không thể không nghĩ nhiều: “Tôi ở phương diện kia không bị bệnh.”

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: “Chỉ là kiểm tra trước hôn nhân bình thường thôi.”

Kỳ Giản biết bọn họ hôm nay đi đăng ký kết hôn, đặc biệt hẹn trước cho hai người làm kiểm tra sức khoẻ, sáng sớm còn gọi điện thoại nhắc nhở Cận Ngật Miên nhất định phải đến.

Cận Ngật Miên cảm thấy không quá cần thiết, anh với Lâm Dược kết hôn cũng không có nghĩa anh sẽ làm cái gì với Lâm Dược, nhưng đây là ý tốt của Kỳ Giản, anh cũng không tiện từ chối.

Kiểm tra trước hôn nhân chung quy vẫn có chút xấu hổ, cũng may Lâm Dược với Cận Ngật Miên tách ra kiểm tra, thân thể Lâm Dược thật sự là hư nhược, sau khi lấy ít máu thì sắc mặt cậu hơi trắng bệch.

Ra khỏi bệnh viện, Cận Ngật Miên không biết từ đâu lấy ra một viên chocolate đưa cho cậu.

Lâm Dược do dự một chút rồi đưa tay nhận, liếc mắt nhìn Cận Ngật Miên một cái: “Tôi không phải con nít.”

Cận Ngật Miên nói: “Sợ cậu tuột huyết áp.”

Trên đường đi Cục Dân Chính, Lâm Dược đã ăn xong chocolate trong miệng rồi, cậu nhắm mắt yên lặng thưởng thức dư vị thơm nồng kia, đột nhiên ầm một tiếng, thân xe chao đảo, cả người Lâm Dược theo quán tính nhào về phía trước.

Cậu vừa muốn duỗi tay chống lên lưng ghế phía trước, trước ngực đã bị một cái cánh tay ngăn lại, ấn trở về chỗ ngồi.

Đường cong cánh tay cứng rắn, Lâm Dược bị cấn đến đau cả ngực, cậu theo hướng cánh tay đang ngăn trước ngực mình nhìn về phía Cận Ngật Miên. Cận Ngật Miên quay đầu nhìn chiếc xe đυ.ng vào xe bọn họ, ánh mắt trầm xuống.

Phó Kiệt không thể nhịn được nữa kêu một tiếng: “Đại ca!”

Cận Ngật Miên: “Cắt đuôi hắn.”

Lâm Dược quay đầu nhìn chiếc xe còn đang đuổi theo sát họ, không sợ hãi cũng không hoang mang, mà là tò mò hỏi: “Là người nào?”

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái.

Phó Kiệt nói đểu: “Không biết cháu trai chui từ đâu ra, bắt đầu từ bệnh viện đã đi theo nãy giờ, con mẹ nó, ông đây không phát uy hắn liền không biết cái gì gọi là Thần Long Bãi Vĩ*!”

*một chiêu trong võ hiệp Kim Dung.

Phó Kiệt đột nhiên quay đầu lại ở đèn xanh đèn đỏ, thân xe nghiêng nhanh, Lâm Dược còn chưa kịp xoay người lại đã trực tiếp nhào vào trong ngực Cận Ngật Miên.

Áo khoác đen của Cận Ngật Miên dán lên mặt cậu, mấy lời thô tục lướt qua một vòng trong miệng... Trước đây, nếu có ai dám làm vậy với cậu, cậu đã sớm đánh bay đầu kẻ đó rồi!

Lâm Dược cố kiềm lại nắm đấm, cắn răng nói: “Cậu lái xe cũng thật... Ổn!”

Phó Kiệt cười ha ha: “Phải không, đại ca cũng thường xuyên nói như vậy.”

Lâm Dược bị Cận Ngật Miên đẩy lại chỗ ngồi, cậu nhìn Cận Ngật Miên: “Lời nói dối kiểu này anh nói nhiều không sợ cậu ta sẽ tin là thật sao?”

Cạch một tiếng, Cận Ngật Miên giúp cậu thắt dây an toàn, anh nhắc nhở Lâm Dược: “Vào lúc này, cậu hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chớ không phải là nghi ngờ phán đoán của tôi với kỹ năng lái xe của cậu ta.”

Lâm Dược quá bình tĩnh, bắt đầu từ lúc anh bảo Phó Kiệt cắt đuôi xe kia, cậu liền bình tĩnh như đã quen, Cận Ngật Miên không muốn tìm nhược điểm của cậu vào lúc này.

Lâm Dược nghe thấy nhắc nhở của anh, làm sao, không nắm thóp được tôi thì anh không sống được đúng không?

Cậu cúi đầu nhìn dây an toàn... Không phải sợ hãi thôi sao, ai mà không biết chứ!

Lâm Dược tháo dây an toàn mà Cận Ngật Miên vừa cài cho cậu ra, cả người dựa vào lòng anh.

Cận Ngật Miên cứng đờ: “Cậu làm gì?”

Cả người Lâm Dược mềm nhũn, áp sát dựa vào trên người anh: “Cậu ta lái xe nhanh quá, tôi sợ.”

“...” Cận Ngật Miên đỡ bả vai Lâm Dược đẩy cậu ra: “Ngồi yên.”

Lâm Dược lại không chịu.

Phó Kiệt tranh thủ từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thấy đại ca nhà mình không hiểu phong tình muốn đẩy anh dâu ra, cậu ta chơi xấu xoay tay lái, thân xe nghiêng qua, Lâm Dược theo quán tính càng dựa sát hơn.

Lâm Dược được đằng chân lân đằng đầu ôm eo Cận Ngật Miên: “Thân thể tôi yếu ớt, sợ hãi rất dễ bị dọa ngất.”

... Lần đầu tiên Cận Ngật Miên vì lời nói của mình mà hối hận, anh không nên dây dưa với cậu ta.

Cận Ngật Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua xe còn đang đuổi theo bọn họ, mặc kệ Lâm Dược lá gan lớn bao nhiêu, bây giờ cậu còn đang trên xe, Cận Ngật Miên sẽ không để cậu mạo hiểm: “Chạy vào trong viện.”

Phó Kiệt: “Được, đại ca.”

Lâm Dược dựa vào Cận Ngật Miên, dù cách vài lớp quần áo Cận Ngật Miên vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu quá cao: “Cậu phát sốt?”

Lâm Dược lập tức ngẩng đầu: “Anh sao lại mắng chửi người?”

Cận Ngật Miên: “...”

Phó Kiệt xen mồm nói: “Đại ca, đây là anh không đúng rồi, anh dâu chỉ ôm anh một chút, anh sao lại nói anh dâu như vậy.”

Cận Ngật Miên: “Không phải việc của cậu, lái xe của cậu đi.”

Cận Ngật Miên nhìn về phía Lâm Dược còn đang trừng anh: “Cậu không phân biệt được âm uốn lưỡi sao?”

“...” Lâm Dược lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi Cận Ngật Miên nói là “phát sốt” mà không phải “phát dăm”*.

*发烧 là phát sốt đọc là [fāshāo], còn thụ nghe là 发骚 đọc là [fāsāo] nhưng nghĩa là damdang.

Vì tỏ vẻ chính mình có thể phân biệt được âm uốn lưỡi, Lâm Dược cố ý phát âm cho chuẩn nói: “Năm nào tôi chả sốt.” Nói xong, Lâm Dược cùng Cận Ngật Miên hai người đều trầm mặc…

Vừa rồi không nghĩ tới, lời này nghe thế nào cũng đều không thích hợp!

Lâm Dược ở chửi thầm trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi vững, Phó Kiệt lại không nói lời nào đột nhiên đổi hướng, Lâm Dược ngã người ra phía sau, theo bản năng đưa tay túm lấy thứ gì có thể bắt được, giây tiếp theo đã bị Cận Ngật Miên đè ngã trên ghế.

Cận Ngật Miên nhìn Lâm Dược bị anh đè dưới thân, Lâm Dược trong tay còn nắm lấy áo khoác anh, hai người hơi thở dây dưa, hai mặt nhìn nhau.

Lâm Dược: “...”

Đừng hỏi, hỏi chính là xấu hổ.

Cận Ngật Miên: “...”

Quả nhiên, anh không nên khen ngợi kỹ thuật lái xe của Phó Kiệt.

Lâm Dược đẩy anh một chút: “Đè đủ chưa?”

Cận Ngật Miên dùng sức chống tay, ngồi dậy nhìn thoáng qua Phó Kiệt đang cười trộm: “Ngày mai cậu cút về cơ sở huấn luyện cho tôi!”

Phó Kiệt rụt rụt cổ: “Vâng.”