Tiếng hít thở bằng ngừng lại, tôi thầm mắng mình ngu xuẩn, nôn nóng nhìn chung quanh. May mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đoán chắc chị gái xinh đẹp kia đã ngủ. Tôi thở phào nhẹ nhõm đổi tư thế nằm sấp xuống. Nhưng lúc này, tôi bỗng đυ.ng vào một thứ lành lạnh, mềm mềm. Tôi chầm chậm sờ lên trên, nhất thời giật mình.
Đó là tóc...
Đột nhiên, một cánh tay lạnh lẽo ôm lấy đầu tôi, còn chưa kịp phản ứng thì một đôi môi mềm mại hôn lên môi tôi. Tôi vốn định chống cự, nhưng sức lực của tôi như bị hút cạn, chỉ có thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Lúc này, con gà trống vốn im lặng bông lớn tiếng gáy to. Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng cười quái dị, là của chị gái xinh đẹp. Cô ấy ôm đầu tôi, lẩm bẩm: “Thì ra anh trốn ở đây!”
Tôi muốn nói chuyện, nhưng lại không có sức mở miệng. Cô ấy lại hôn tôi, khiến sức lực của tôi hoàn toàn cạn kiệt, đầu óc bắt đầu choáng váng. Cô ấy nắm tay tôi đặt lên eo cô ấy. Bây giờ tôi không còn sức lực, tay rơi xuống, cô ấy cũng không để ý.
Lúc này, cô ấy đặt tay lên bụng tôi, tôi cảm thấy bụng đau nhói, cơn đau lan truyền khắp thân thể khiến tôi nổi da gà.
Đột nhiên, ánh đèn trong phòng sáng lên, có người rống to: “Mau lùi lại!”
Tôi không nhịn được mở mắt ra. Chị gái xinh đẹp đang đè lên người tôi, nhưng khác hẳn những lần trước, lần này cô ấy càng xinh đẹp, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt tràn đầy quyến rũ, khẽ mỉm cười với tôi. Cô ấy bỗng cúi người cắn mạnh lên môi tôi, sau đó chui ra khỏi gầm giường. Cho dù đang nằm dưới gầm giường, tôi cũng thấy cô ấy chạy trốn qua cửa sổ.
“Chết tiệt!”
Người kia mắng một câu, sau đó một bàn tay thò vào gầm giường, kéo tôi ra ngoài. Lúc này tôi mới thấy đó là Giang Tu.
Ông ấy buồn bực nói mình vẫn ở gần đây, nghe gà trống gáy thì biết ngay đã bại lộ, sau đó mắng tôi sao lại vô dụng như thế, bị phát hiện quá dễ dàng.
Tôi không có sức nói chuyện. Ông ấy rót một ly nước ấm cho tôi uống, cuối cùng tôi cảm thấy mình khá hơn nhiều. Tôi bảo chị gái xinh đẹp quá thông minh, ban đầu đã phát hiện điều kỳ quặc. Vừa rồi tôi khẽ nhúc nhích, rõ ràng sẽ không đυ.ng vào chân giường, nhưng không hiểu sao vẫn đυ.ng trúng.
Nghe xong, ông ấy nhíu mày, lẩm bẩm người phụ nữ này quả nhiên là thành tinh, hỏi tôi đã tiến hành tới bước nào, đã làm chuyện vợ chồng với cô ta chưa? Tôi đỏ mặt nói chưa, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nói đây là trong cái rủi có cái may. Tôi cố gắng khoanh chân ngồi dậy, nôn nóng hỏi mình còn cứu được không? Ông ấy cau mày trầm tư, khoảng mấy phút sau, ông ấy cắn răng nói: “Cậu có biết gia đình đối diện nhà cũ của nhà cậu đã từng có người chết không?”
Tôi sửng sốt, đáp biết.
Đối diện nhà cũ của nhà tôi đúng là có một gia đình đã từng chết người, đó mới thực sự ma quái. Nơi đó vốn có một bà già, chỉ có con trai chăm sóc cho mình. Con trai đổi xử rất tệ bạc với bà mẹ, mỗi ngày chỉ cho bà già đó ăn một bữa, hơn nữa còn là vỏ trấu chứ không phải cám, nếu là cám thì ít nhất cũng đã được gia công rồi. Sau khi xay thóc xong, con trai với con dâu ăn cơm trắng, vỏ trấu để trên mặt đất cũng không bỏ đi mà quét dọn lại một chỗ, nấu cho mẹ già ăn. Bà mẹ chẳng có được một cái bát ăn cơm hẳn hoi, chỉ có thể dùng miếng ngói thay bát.
Lâu ngày, bà già không chịu nổi tra tấn nên quỳ trên giường thắt cổ tự sát. Tối hôm bà ấy chết, người trong làng đều rất sợ hãi, bởi vì mọi người đều nghe thấy tiếng khóc kêu quái dị từ trong nhà.
Tiếng động đó rất kỳ quặc, không phải là thứ tiếng con người phát ra được. Hơn nữa một tháng sau, con dâu nhà đó cũng chết, cũng quỳ thắt cổ trên giường của bà mẹ kia.
Mọi người đều hoảng sợ, nói là bà cụ mang theo con dâu đi làm bạn với mình. Sau này ông con trai dọn sang nơi khác, chúng tôi đều cho rằng đó là nhà ma, bình thường không dám đến đó. Tôi với bố mẹ ra khỏi nhà cũng đi vòng sang con đường khác.
Đang yên đang lành, Giang Tu nhắc tới chuyện này làm gì?
Ông ấy rít một hơi thuốc lào, gõ vào chân giường tôi rồi nói: “Bây giờ cậu với cô gái kia đã thành vợ chồng, sau này cô ta sẽ bám riết lấy cậu, khiến cậu đau khổ. Từ một giờ chiều ngày mai, cậu cầm ô che màu đen, xách hai lạng gạo đi vòng quanh căn nhà đối diện kia. Cậu yên tâm, buổi chiều sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cậu cứ đi vòng vòng cho tới khi mặt trời xuống núi, sau đó vào nhà, nhớ rõ trước khi vào phải nói “xin làm phiền”.
Tôi nghe mà ớn lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Kế tiếp, cậu nhớ chuẩn bị hai cái bát mới to bằng nhau, chia gạo vào hai cái bát, không cần chia đều, xêm xêm là được. Sau đó cậu ở lại trong căn nhà đó. Nhớ kỹ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải bung ô trong căn nhà, ngủ cũng treo ô bên cạnh mình. Nếu có người tới hỏi cậu thì cậu đừng nói nhiều, cứ bảo là mang gạo tới đây, ở một đêm rồi sẽ rời đi.” Giang Tu nghiêm túc nói.
Nghe vậy, tôi không nhịn được rùng mình. Sao nghe ông ấy nói cứ như đang yêu cầu tôi chủ động đi tìm mẹ chồng nàng dâu đã chết kia vậy?
Giang Tu thở dài: “Người phụ nữ kia rất lợi hại, cậu chỉ còn cách tìm hai người có oán khí cũng lợi hại để chống lại cô ta. Cầm cự bảy ngày, bảy ngày sau, người phụ nữ kia thấy không chiếm được cậu thì sẽ tự rời đi. Nhưng trong vòng bảy ngày này, cậu phải đề phòng cả hai bên, cẩn thận một chút.”
Lời nói của ông ấy khiến tôi rất sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Lỡ không thành công thì sao? Còn đường lui không?”
Ông ấy lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta rùng mình. “Lỡ không thành công thì tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cho mình đừng bị hai mẹ chồng nàng dâu kia lôi đi.”
Chiều hôm sau, tôi xách một túi gạo, bỏ hai cái bát mới vào trong túi, mở ô đen đến căn nhà đối diện nhà tôi. Căn nhà này đã lâu rồi không có người dọn dẹp, cỏ dại mọc rất cao, đã sắp cao tới bên hông của tôi rồi.
Tôi nghe theo lời Giang Tu, bắt đầu đi vòng quanh căn nhà.
Ban đầu tôi còn có thể kiên trì, nhưng đi lâu, chân tôi vô cùng nhức mỏi. Đi bộ liên tục ba tiếng thì ai cũng sẽ thấy mỏi mệt cả. Cứ đi đến bốn giờ chiều, mặt trời đã yếu đi, có người đến đây.
Lúc đó tôi đang đi ngang qua cửa ngôi nhà cũ, bỗng nghe có người kêu Giang Thành. Tôi nghi ngờ quay lại, phát hiện là Đàm Đông Vũ. Sắc mặt gã trắng bệch đáng sợ, môi không còn giọt máu, mới một ngày không gặp mà có vẻ gầy yếu hơn nhiều, ăn mặc văn lôi thôi. Gã đứng bên đường, đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi, sống như khúc gỗ không có thần trí.
Lúc này tôi còn đang đi vòng vòng nên không dám dừng lại, chỉ hỏi có chuyện gì, còn mình thì vẫn tiếp tục bước đi. Đàm Đông Vũ không đáp lời, cứ đứng đó nhìn tôi bước đi, vẻ mặt chưa từng thay đổi.
Tôi rất buồn bực nhưng không hỏi nhiều, đoán chắc là Đàm Đông Vũ bị trúng tà, tốt nhất đừng để ý tới gã. Tôi cũng không cảm thấy áy náy, đây là bảo ứng của gã ta.
Đến khi mặt trời xuống núi, Đảm Đông Vũ vẫn không rời đi. Tôi đi đến trước cửa nhà, không nhịn được quay đầu lại nhìn Đàm Đông Vũ. Gã vẫn còn nhìn tôi, môi khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói gì. Lúc này tôi nói “Xin làm phiền”, sau đó đi vào nhà.