Xuyên Nhanh: Sủng Ái

Chương 1: Hoàng Tử Sủng Trong Lòng Bàn Tay (1)

Nhóm dịch: Phù Du

Bạch Hi cảm thấy hít thở không thông.

Cả người nóng ran, mệt mỏi, tức ngực, khó thở, đầu váng mắt hoa, chân tay lạnh cóng.

Nàng mệt mỏi mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm màn giường tua rua đỏ thẫm đính đá quý, sau đó thì thấy một nam nhân anh tuấn cao quý đứng trước mặt.

Tóc vấn ngọc quan, mày vẽ mắt đẹp, anh tuấn bức người, thấp thoáng như thể toàn bộ vinh quang của thiên hạ đều hội tụ trong mắt hắn.

Bạch Hi cố gắng nặn ra một nụ cười, còn đang nghĩ cái người xuất hiện đầu tiên khi nàng mở mắt này hẳn là đang rất lo lắng cho nàng, muốn nói với hắn rằng nàng không sao, không cần lo lắng, thì đã thấy nam nhân cao quý kia lộ ra vẻ mặt chán ghét.

“A Hi, đến lúc phụ hoàng hỏi ngươi, chắc là ngươi biết bản thân phải nói gì rồi chứ.” Hắn giống như không thể chịu đựng được ánh mắt Bạch Hi nhìn mình, hơi nghiêng đầu đi, Bạch Hi thấy cái cằm tinh xảo của hắn nhoáng lên một cái, sau đó nam nhân hình như đang chịu đựng gì đó, lại chậm chạp quay đầu về, cúi đầu im lặng, mang theo vài phần áp lực nhìn Bạch Hi, nặng nề nói: “A Hi, đừng khiến bổn vương càng thêm chán ghét ngươi."

Bạch Hi nhìn về cái góc phía mép giường, một tiếng khóc của thiếu nữ nhút nhát sợ sệt, nhu nhược đáng thương nhẹ nhàng truyền tới.

Trong mắt nam nhân kia lộ ra vài phần thương tiếc.

Bạch Hi:……

Tình huống này là sao?

Giờ này khắc này, cần phải triệu hoán hệ thống.

Bạch Hi: “Hệ thống ngươi lại lừa ta! Nữ chủ ngọt văn ở đâu hả?”

Hệ thống: “……"

Bạch Hi: “Dám làm không dám nhận, ngươi được lắm.”

Hệ thống: “……”

Bạch Hi: “Ta sẽ khiếu nại.”

Hệ thống: “Đây là ngọt văn nha, thân ái.”

Bạch Hi cảm thấy bản thân đã bị hệ thống lừa, nhất định là có vấn đề.

“Đây là ngọt văn sao?”

“Đúng vậy nha, thân ái.” Đương nhiên, đây là văn ngọt sủng, chỉ là nữ chủ không phải là ngài thôi.

Đối mặt với hệ thống vô sỉ như vậy, Bạch Hi quyết định sau khi rời khỏi thế giới này sẽ khiếu nại Thiên Đạo, cho cái hệ thống chó đẻ này giải tán.

Hệ thống "hu hu hu".

Nghe tiếng khóc "hu hu hu" nhỏ vụn của hệ thống bên tai, Bạch Hi cảm nhận được cảm giác vô lực của thân thể này, không biết đã uống bao nhiêu nước, giờ ngay cả bụng cũng không thở nổi, chậm rãi tiếp thu tin tức do hệ thống run rẩy đưa tới.

Sau một lát, khuôn mặt Bạch Hi dại ra.

“Ta sẽ khiếu nại, nhất định phải khiếu nại”

Ngọt văn không có máu chó bay đầy trời đâu?

Vì sao thân thể này mai sau phải bị thiên đao vạn quả?

Hệ thống: “Hu hu hu……”

Bạch Hi khó khăn nâng một ngón tay lên, nhéo vào khóe mắt mình.

Nàng là một nhân viên nhỏ bé làm việc trong hệ thống luân hồi của Thiên Đạo, bản thể chỉ là một con li miêu (*) trắng, chuyên đi đến những thế giới trong Thiên Đạo giải quyết tiếc nuối của những người lương thiện, công đức vô lượng, giúp họ thay đổi số phận, tìm thấy hạnh phúc.

(*) li miêu: mèo rừng.

Nếu có thể thỏa mãn những chờ mong của bọn họ, sẽ nhận được một phần công đức do chính những người lương thiện đó tặng cho.

Hiện giờ Thiên Đạo rối loạn, linh khí không đủ, tu luyện đều dựa vào “Cơ duyên”, có được một chút công đức đúng là không dễ dàng, Bạch Hi vô cùng thiếu tài nguyên tu luyện. Nhưng cũng may mỗi thế giới nàng đều hoàn thành khá tốt, bởi vậy đã tích cóp được rất nhiều công đức. Nghĩ đến tương lai trong thế giới này, bản thân có thể luyện đến cảnh giới Kim Đan, ít nhất có thể giấu được cái đuôi hồ ly đi, Bạch Hi đành yên lặng mà chịu đựng.

Thiên đao vạn quả thì có là gì, công đức mới quan trọng nhất.

Dựa theo cách nói của hệ thống, thế giới này là một thế giới tiểu thuyết ngọt sủng, chỉ là ngọt là nữ chủ cách vách ngọt, sủng cũng là nữ chủ cách vách sủng, đây chính là nguyên nhân dẫn tới bi kịch.

Nguyên chủ cũng tên là Bạch Hi.

Xuất thân của nàng ấy vô cùng tốt, là nữ nhi duy nhất dưới gối của trưởng công chúa Nguyên Hòa, công chúa Nguyên Hòa là muội muội duy nhất của hoàng đế đương triều, từ nhỏ được hoàng đế sủng ái, yêu thương như con, vinh quang lấn áp cả công chúa, con của hoàng hậu.

Sau này kết hôn, gả cho đứa con mà hoàng đế sủng ái nhất - Yến Vương Dung Dự, ỷ vào trưởng công chúa Nguyên Hòa, Dung Dự nhận lấy phong quang vô hạn.

Dung Dự cũng là người rất biết tranh đua, trời sinh thông minh, biết tạo quan hệ với những người hiền tài, bởi vậy từng bước một, từ Yến Vương đi đến Thái Tử, lại từ Thái Tử trở thành hoàng đế đời kế tiếp.

Theo lý thuyết thì số cũng không tệ, chỉ là không ngờ khi Dung Dự trở thành tân quân, nắp quan tài của tiên hoàng còn chưa đóng lại đã lập tức ban thánh chỉ thứ nhất, không phải là phong Thái Tử Phi của mình làm Hoàng Hậu, mà là đón thứ tỷ của Thái Tử Phi vào trong cung, sau đó phong làm Hoàng quý phi.

Sau này Hoàng quý phi có thai, vị trí Hoàng Hậu vẫn bỏ trống, nguyên chủ tức giận đi tìm Dung Dự tranh luận, ai ngờ không cẩn thận đυ.ng phải Hoàng quý phi và tân quân đang khanh khanh ta ta, ngay giây phút cởϊ áσ tháo thắt lưng chuẩn bị nhập cuộc, Hoàng quý phi kinh hoảng nhìn xuống bụng……

Sinh non.

Nguyên nhân là do nguyên chủ.

Tân quân bạo nộ, trách cứ nguyên chủ ngoan độc, hãm hại hậu duệ hoàng gia, sau đó thiên đao vạn quả vợ cả, rồi lập tức phong Hoàng quý phi làm Hoàng Hậu, ân ân ái ái, sau này sinh hạ rất nhiều nhi nữ, hậu cung trống không, Hoàng Hậu độc sủng.

Bạch Hi chậm rãi trầm mặc.

Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân cao quý đứng bên cạnh mình, giống như muốn đem hình dáng hắn khắc ghi hết vào trong óc, si ngốc.

Hệ thống: “Ngài còn ổn không?”

Bạch Hi hữu khí vô lực chớp chớp mắt.

Bán manh cũng không cứu được cái hệ thống cứt chó này đâu, đợi nàng trở về, nhất định phải khiếu nại nó!

“Cho nên, lần này người cung cấp công đức chính là……”

“Là trưởng công chúa Nguyên Hòa. Bà ấy thành kính lễ Phật nhiều năm, xây vô số tượng phật cho chùa, mỗi lần thiên tai cũng đi phát cháo cho bá tánh, bởi vậy tích được một phần công đức.”

Bạch Hi giống như suy nghĩ gì đó.

Sau khi nguyên chủ chết ở trong tay tân quân Dung Dự, trưởng công chúa Nguyên Hòa lập tức phát điên, mà một đời này, muốn trưởng công chúa Nguyên Hòa cảm thấy hạnh phúc, vậy thì phải để bà ấy thấy đứa con ruột Bạch Hi sống một cuộc sống mỹ mãn sao? Mẫu thân trên thế gian này, đều đặt tình yêu lớn nhất vào con cái, thấy con mình hạnh phúc, các nàng mới có thể hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Hi nở ra một nụ cười nhợt nhạt. Giờ phút này nàng nằm ở trên giường mới nghĩ đến, thời điểm này, đúng ngày hôm nay là thánh thọ của hoàng đế, trưởng công chúa Nguyên Hòa đưa nữ nhi duy nhất vào cung mừng thọ, nguyên chủ ở trong cung lại gặp thứ tỷ của mình là Bạch Uyển Nhi, tức giận nảy sinh tranh chấp với Bạch Uyển Nhi, không cẩn thận bị Bạch Uyển Nhi đẩy xuống nước, lúc được vớt ra từ trong hồ, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.

Nghĩ đến đây, Bạch Hi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn nam nhân anh tuấn đang dùng ánh mắt bức người nhìn mình.

Đây là người nguyên chủ yêu mười mấy năm, cho dù bị trượng phu lạnh nhạt bao nhiêu năm, nhưng khi hoàng đế hỏi sau khi thành hôn nàng sống có tốt không, nàng đều gật đầu khen trượng phu rất tốt.

Nàng nhìn nam nhân đang chăm chú nhìn mình, lộ ra một chút khát khao xen lẫn tia sáng vụn vặt, vừa ngượng ngùng vừa lộ ra ánh mắt tràn ngập tình yêu của mình.

Dung Dự hơi ngẩn người, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một chút chần chừ.

“Được.”

Bàn tay mềm mại lạnh băng, vô lực run nhẹ bên trong chăn, ngượng ngùng lộ ra ngoài một chút.

Đầu ngón tay như tuyết trắng, đè lên mu bàn tay thon dài ưu nhã của Dung Dự.

“Biểu ca, huynh nói gì, muội đều nghe hết. Huynh vui, muội cũng sẽ vui.”

Thiếu nữ nằm ở trên giường, nở một nụ cười nhợt nhạt với Dung Dự, rõ ràng đang vô cùng ủy khuất, nhưng lại cố gắng lộ ra chiếc lúm đồng tiền trên má.

“Huynh yên tâm.” Nàng nhắm hai mắt lại, luyến tiếc thu tay về.

Từ trước đến nay, nàng là người một khi đã yêu thì sẽ mạnh mẽ theo đuổi, biểu đạt tình yêu của mình, tuy ánh mắt nàng khiến hắn có cảm giác bực bội chán ghét, nhưng nàng yếu ớt như vậy, cả khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, nhưng khi nhìn hắn thì lại sáng lên, cặp mắt giống như sao trời khiến chính mình cũng phải rung động.

Khóe miệng Dung Dự giật giật, cũng không nói gì, đáy mắt lại lộ ra vài phần không được tự nhiên.

Hắn biết, chuyện hôm nay, thậm chí đảo loạn thánh thọ của hoàng đế, đều không phải là Bạch Hi sai. Nhưng Uyển Nhi càng đáng thương hơn, hắn cần phải bảo vệ nàng ấy.

“Biểu muội, ngươi rất hiểu chuyện.” Trong mắt nam nhân chậm rãi lộ ra vài phần ôn hòa.

Bạch Hi: “Ta rất muốn đánh hắn.”

Hệ thống: “Nhịn đi, thiết lập nhân vật không thể phá nha, thân ái!” Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Bạch Hi đều yêu Dung Dự sâu đậm, tình nguyện vì hắn mà đánh cược tính mạng.

Hệ thống: Nghĩ tới cái đuôi của cô đi, thân ái!

Thiếu nữ ốm yếu tái nhợt, khóe mắt nhắm chặt rơi xuống một giọt nước mắt thương tâm trong suốt.

Ánh mắt của Dung Dự càng lộ ra thêm vài phần rung động.

Trong lúc giữa phòng còn vang lên tiếng khóc thút thít thít, sợ sệt, nhút nhát của thiếu nữ, ngày lúc này lại nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến vô số bước chân vội vàng hỗn loạn, sau đó liền nghe thấy một tiếng “Hi Nhi!”

Bạch Hi cố gắng mở mắt, tự mình chống nửa người dậy nhìn qua, thì thấy một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, tôn quý vô cùng, mặc y phục đính hoa trên người ở cửa cung điện rộng lớn, đang bước nhanh, vội vàng đi tới.

Bà ấy chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi, trên người tràn ngập sự thành thục, mỹ lệ và phong vận, nhưng một gương mặt mỹ diễm bức người lại lộ ra hoảng loạn, lập tức nhào lên trước dùng sức mà ôm Bạch Hi vào lòng.

“Mẫu thân tới rồi, Hi Nhi không cần sợ gì cả!”

Bạch Hi ngửa đầu nhìn mẫu thân của mình, trưởng công chúa Nguyên Hòa. Cả đời trưởng công chúa Nguyên Hòa đều chỉ có một nữ nhi là Bạch Hi, yêu con hơn mạng, lại ỷ vào hoàng đế thương muội muội vì gả nhầm cho người xấu, bởi vậy cũng coi Bạch Hi như công chúa mà yêu thương.

Bạch Hi sinh ra có chút bá đạo quật cường, cũng là bởi vì có hai vị chí tôn này yêu chiều.

Nàng nhõng nhẽo nhào vào lòng trưởng công chúa Nguyên Hòa, ủy khuất kêu: “Mẫu thân!”

“Cô mẫu.” Dung Dự đứng dậy, lập tức thi lễ với trưởng công chúa Nguyên Hòa, đè thấp thanh âm nói: “Ở đây có chút hiểu lầm, A Hi, A Hi, nàng ấy…” Hắn nhớ lại lúm đồng tiền run rẩy mà Bạch Hi mới vừa lộ ra trong lúc bị bệnh với mình, còn có chút yếu ớt nhu nhược vì bệnh mới có thể thấy kia, liền không nói nổi nữa.

Hắn muốn mạnh mẽ tiếp tục mở miệng, nhưng nữ tử mỹ diễm bắt mắt kia bỗng nhiên chỉ vào hắn, lạnh lùng nói: “Câm miệng!” Trưởng công chúa Nguyên Hòa còn đang định chửi cái đồ hỗn trướng khiến ái nữ của bà thần hồn điên đảo kia là không biết quý trọng con bé, thì đôi mắt ngậm nước mắt của bà lập tức dừng lại trên mặt nam tử trung niên mặc hoàng bào đang định chạy tới giường bệnh của Bạch Hi.

“Hoàng huynh!” Bà nghẹn ngào gọi một tiếng.

Hoàng đế đi tới, lộ ra vài phần yêu thương, vỗ vai muội muội, lại yêu thương mà nhìn ngoại tôn nữ đang ngửa đầu giương đôi mắt chứa đầy sự tín nhiệm, yêu thương với mình.

Ông đưa tay sờ đầu Bạch Hi.

“Là ai đẩy Hi Nhi xuống nước? Đừng để ý người khác, nói với cữu cữu, cữu cữu làm chủ cho Hi Nhi.”

Bạch Hi run rẩy vươn đôi tay từ trong ngực mẫu thân ra, một tay cầm vạt áo của hoàng đế, một tay chỉ thẳng về người đang khóc khóc khóc, khóc làm nàng đau cả đầu.

“Là nàng ta!” Nàng nhõng nhẽo nói.

Mặt Yến Vương điện hạ Dung Dự cứng đờ.

Đã nói cái gì cũng nghe hắn mà?!

Hệ thống: “Thân ái, cô lừa hắn à? Thân ái!”