Chờ đến khi Lâm An Ninh tỉnh lại lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm ma ma. Nàng nhìn về phía Lâm ma ma đang mừng rỡ, cười nói: “Ma ma, sức khỏe của ta trước giờ vẫn tốt mà.”
“Lão nô biết sức khỏe tiểu thư tốt, nhưng phụ nữ sinh con như đi một vòng quay cửa tử, ai dám chắc chắn đâu.” Lâm ma ma còn lén lau khóe mắt: “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta biết nói sao với phu nhân?”
“Ma ma, ngài đã làm tốt lắm rồi. Nếu mẫu thân trên trời có linh, chắc chắn sẽ ghi nhớ những điều ma ma đã làm.” An Ninh an ủi bà.
“Đừng nói việc này nữa. Tiểu thư, người có muốn nhìn Trạm Ca Nhi không? Phu nhân nói chờ tiểu thư nhìn qua xong thì đưa sang chủ viện.”
“Trạm Ca Nhi?”
“Là tên lão thái gia đặt cho tiểu thiếu gia, đầy đủ là Cảnh Trạm, nên nhũ danh sẽ gọi là Trạm Ca Nhi! Tiểu thư không biết đâu, tiểu thiếu gia đáng yêu lắm!” Lâm ma ma đang đúng độ tuổi thích trẻ con nhất, huống hồ là con do tiểu thư nhà mình sinh.
“À.” Lâm An Ninh cũng chẳng kích động mấy, chỉ thản nhiên lên tiếng.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Lâm ma ma còn tưởng nàng buồn vì không được chăm con, lập tức nói cẩn thận: “Tiểu thư, không sao đâu, sau này nếu sinh thêm thì chúng ta sẽ được tự chăm, Nhị gia sẽ đồng ý mà.”
Lâm Anh Ninh không ngờ phản ứng thản nhiên của bản thân lại khiến ma ma lo lắng cho mình như thế, dở khóc dở cười nói: “Ma ma, ta không định tự chăm con. Đều là con do ta sinh mà lại có sự khác biệt con cả con thứ, như vậy không công bằng với nó.”
Thấy ma ma còn định nói gì thêm, Lâm An Ninh lập tức ngắt lời: “Ta cũng không nhìn đứa bé kia đâu, cứ nói ta nhìn rồi rồi bảo Tống ma ma ôm qua chủ viện đi.”
“Tiểu thư? Người không nhìn một lần thật sao?” Lâm ma ma lo lắng nhìn Lâm An Ninh.
“Không.” Nói xong, Lâm An Ninh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quãng thời gian này, Thường ma ma và Tống ma ma chăm sóc cho ta cũng vất vả rồi. Ma ma thưởng cho họ xong thì bảo họ quay về đi.” Dứt lời, nàng nhắm hai mắt lại.
Lâm ma ma thấy nàng không muốn nói thêm, biết ý tiểu thư nhà mình đã quyết thì không thay đổi, đành “vâng” rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nếu bảo Lâm An Ninh không có tình cảm với đứa bé này thì cũng không đúng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, làm vậy là tốt nhất. Ở thời cổ đại, thân phận con vợ cả có rất nhiều tác dụng. Nàng không nghĩ đứa bé sẽ có lý do giận mình. Nếu đã như vậy là tốt nhất, thì chỉ cần sống cuộc đời nhàn nhã của mình tiếp là tốt rồi, phu nhân sẽ đối xử tốt với đứa bé.
Trong thời gian ở cữ, Lâm An Ninh luôn ngoan ngoãn nghe lời. Cơ thể là của nàng, bản thân nàng thì chẳng có kinh nghiệm, không cần tự hại chính mình chỉ vì một phút thoải mái.
Sau ngày hôm ấy, đứa bé ở bên kia ra sao, Lâm An Ninh không hay biết. Nếu nàng đã quyết định, vậy chẳng tội gì nàng phải làm khổ bản thân, vậy nên nàng vẫn sống cuộc sống như ngày chưa sinh em bé.
Trong lúc ở cữ không được gặp đàn ông, nàng nghe Lâm ma ma nói Trình Tuyên có tới vài lần hỏi thăm sức khỏe của nàng. Lâm An Ninh khá hài lòng với thái độ của hắn, chứng tỏ ít nhất hắn cũng là người bình thường, dù tương lai lỡ có việc ngoài ý muốn cũng không tuyệt tình quá!
Lâm An Ninh ở cữ hơn hai tháng mới ra khỏi phòng, đêm hôm đó Trình Tuyên lập tức tới. Lâu rồi Lâm An Ninh không lên giường, nói thật thì bản thân nàng cũng muốn nên nhiệt tình đáp lại đối phương, có lẽ hắn cũng bị bỏ đói lâu ngày, lăn lộn nàng rất lâu.
Sau khi sinh con xong, đãi ngộ của Lâm An Ninh trong phủ tốt hơn rất nhiều. Nàng thầm nghĩ chắc do Nhị phu nhân thấy nàng biết điều nên khen thưởng.
Đến năm thứ ba bước chân vào nhà họ Trình, Lâm An Ninh lại mang thai. Cái này không quan trọng, quan trọng là trước đấy Trình Tuyên bị điều đi, chuẩn bị đưa nàng theo cùng.
Thật lòng thì nàng cũng không muốn đi lắm, có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng nàng nên hôm đó Lâm An Ninh đột nhiên ngất xỉu, sau đó khám ra nàng đã có thai ba tháng.
Thái y chẩn đoán ra kết quả xong, Lâm An Ninh bị Nhị phu nhân mắng cho một trận, thế nhưng tâm trạng nàng vẫn vui vẻ lắm.
Mấy hôm trước ngày khởi hành, Trình Tuyên vẫn nghỉ bên phòng nàng, Lâm An Ninh phải cố gắng lắm mới giữ cho mình không biểu hiện ra ngoài, nhưng chắc có lẽ nàng giấu chưa kỹ, thái độ của Trình Tuyên với biểu hiện của nàng có vẻ không ưng ý lắm.
Đêm hôm ấy, Trình Tuyên ôm chặt nàng, Lâm An Ninh tưởng hắn chỉ ôm như mọi ngày thì hắn lại mυ'ŧ nhẹ sau gáy, sau đó cởi lớp trung y mỏng manh của nàng ra…
“Nhị gia! Đừng! Đứa bé bị thương mất.” Lâm An Ninh đẩy người đàn ông phía sau nhưng không có tác dụng, đối phương vẫn tiếp tục động tác còn dang dở.
Cơ thể của nàng đã quen với Trình Tuyên, vậy nên tuy trong lòng cảm thấy không ổn, cơ thể nàng vẫn phối hợp với hắn.
Trong cơn cao trào, hình như Lâm An Ninh có nghe thấy Trình Tuyên nói gì đó nhưng không nhớ kỹ. Đến khi tỉnh lại, Trình Tuyên đã đi mất rồi. Lâm ma ma đứng ngoài thấy nàng tỉnh thì kêu nha hoàn bưng nước vào, chờ đến khi nha hoàn rời đi, bà trách Lâm An Ninh: “Tiểu thư! Người đang có thai, sao lại để kệ Nhị gia làm bậy chứ?”
“Ta làm sao biết Nhị gia bị gì?” Nàng suy tư một chút, hỏi Lâm ma ma: “Ma ma, bà thấy nếu ta bảo với phu nhân là không thể hầu hạ Nhị gia, nhờ phu nhân sắp xếp thêm người khác thì thế nào? Nhị gia đi nhậm chức có phải đi một mình đâu, phải có người lo việc nội viện giúp hắn chứ?”
“Trời ạ! Tiểu thư, sao người lại nghĩ như vậy? Đây không phải việc người nên nhúng tay.”
Thấy Lâm ma ma nghiêm túc như thế, nàng đành ngậm miệng. Nếu bà đã nói vậy, nàng nên ngoan ngoãn thì hơn. Dù sao thì ở phủ này, Lâm ma ma là người duy nhất nàng có thể tin tưởng hoàn toàn.
Ngày Trình Tuyên đi, Lâm An Ninh dậy từ sáng sớm đến chủ viện tiễn hắn. Hứa thị đưa nàng và một đống nha hoàn ma ma đứng đưa tiễn hắn rời đi, sau đó về chủ viện.
“Ma ma, lấy đệm mềm cho di nương, đặt trên giường ấy.” Sau đó nàng quay đầu lại nói với Lâm An Ninh: “Chúng ta trò chuyện đi, buổi trưa ăn cơm ở đây nhé! Muội đừng ngại.”
Lâm An Ninh cười khẽ, phụ nữ hậu viện không có đàn ông đúng là thay đổi hẳn. Khi Trình Tuyên còn trong phủ, nàng chẳng muốn tới chủ viện, Hứa thị cũng không tới chỗ nàng. Giờ hắn đi rồi, đúng là thoải mái hơn nhiều. Nàng thản nhiên đáp: “Chỉ sợ phu nhân chê ta không biết quy củ thôi.”
Hứa thị liếc nàng, nói với vẻ giận dỗi: “Muội ấy, lười lắm cơ. Mấy năm rồi, nếu muội chịu học thì làm gì có chuyện không tốt?”
Dựa vào giường theo Hứa thị, Lâm An Ninh thở dài: “Không gây ra lỗi lớn là được, thϊếp chỉ muốn sống thoải mái thôi.”
“Muội nghĩ thoáng thật.” Hứa thị nhìn dáng vẻ như không xương của nàng, cũng cười nhẹ, thả lỏng bản thân.
“Nói thẳng ra thì thϊếp là người ích kỷ, sống vô tâm, chỉ lo cho bản thân thoải mái thôi.” Lỡ mà nàng hay suy nghĩ thật, lúc đấy đến lượt Hứa thị buồn rồi.
“Phụ nữ như vậy mới hay, đỡ phải buồn lòng.” Hứa thị cũng là phụ nữ, tuy trước nay không so đo, nhưng lúc Trình Tuyên nạp thϊếp, tâm trạng nàng ta cũng không được vui lắm, có thể thấy phụ nữ trên đời khổ biết bao
Lâm An Ninh nghe được nhưng không nói gì, người ta là chủ mẫu, thích nói gì cũng được, nhưng nếu nàng cũng ngu ngơ gật gù theo thì nàng lại sai rồi. Vì vậy Lâm An Ninh chỉ cười chứ không nói gì.
Hứa thị cũng không mong nghe thấy nàng hùa theo, hỏi tiếp: “Thật ra ta thấy rất lạ, với khí độ như muội, tại sao lai nghĩ đến việc làm thϊếp cho người ta?”