Không ngờ đối phương cũng có dung mạo vượt trội hơn hẳn người thường như vậy. Hàn Tử Ân nho nhã anh tuấn bao nhiêu thì Vũ Giai Nghi xinh đẹp dịu dàng bấy nhiêu. Hắn thoáng nét lạnh lùng thờ ơ của kẻ thư sinh thì nàng lại phảng phất khí thái mạnh mẽ của người luyện võ. Rõ ràng là khác nhau một trời một vực nhưng lại hợp như thể họ vốn sinh ra là để thành phu thê rồi vậy.
Nhưng cả hai người đều không vì thế mà lập tức đánh giá cao người kia. Đơn giản vì nhân phẩm không thể được xét đoán qua dung mạo bên ngoài.
“Nàng là Vũ Giai Nghi?” Hàn Tử Ân hỏi để gạt đi bầu không khí kì lạ vừa rồi, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt không đổi. Nàng mỉm cười nhìn vị phu quân, đáp: “Phải, ta cũng đã nghe cha ta nói về phu quân vài lần, nhưng tới giờ mới tận mắt gặp mặt. Quả thật là người đã học cao hiểu rộng lại được cả dung mạo.”
Hàn Tử Ân nghe, thoáng cảm thấy chối tai, thẳng thừng hỏi nàng:” Nàng vốn ở ngoài giang hồ lâu năm, lại có khí chất, đâu phải hạng người mở miệng ra là nịnh nọt?”
Thấy HànTử Ân tinh tường như vậy, nàng cười: ” Ta đúng là không có tính này, nhưng cha ta trước khi gả ta vào Hàn gia đã dặn, con gái lấy chồng phải biết đứng sau hậu thuẫn cho chồng, lời ăn tiếng nói phải thấp hơn một bậc. Còn phải giữ cho mình tam tòng tứ đức mới được.”
Hàn Tử Ân vốn định bảo hắn không thích thế, muốn nàng không phải giữ kẽ với hắn để khỏi cứng nhắc. Nhưng hắn chợt nghĩ, dù sao có thê tử này hay không hắn cũng đâu cần quan tâm nhiều? Mặc kệ nàng ta, hắn càng nhàn rỗi.
Nghĩ vậy, hắn mặc kệ Vũ Giai Nghi thật, cởi bỏ hỷ phục mặc ngoài lên giường kéo chăn ngủ. Trước khi ngủ còn để lại một câu :“Ta mệt rồi, đi ngủ.”
Vũ Giai Nghi nhìn theo bóng lưng thẳng của hắn, trong lòng thoáng rối bời. Đêm động phòng hoa chúc là thế này sao? Nàng còn tưởng… Thực ra như vậy cũng tốt. Dù gì nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chu đáo cho hôn sự này.