Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng bắt đầu kiểm tra số vật tư hiện có.
Những thứ đặt mua trên mạng đều được gửi thẳng đến kho, giờ vẫn chưa đến nơi.
Những gì cô có hiện tại đều là do tủ lạnh làm mới trong ba ngày qua:
78 chai nước khoáng, 3 nồi lẩu gà tự nấu, 3 nồi lẩu vịt, 3 cân cherry, 3 hộp sôcôla. Các loại rau củ, trái cây, gia vị, và một lượng lớn thịt xông khói đã chất thành núi.
Ngoài ra, còn có 5 cân thịt heo mà cô đã mua trước đó. Hiện tại số thịt này đã làm mới thành 15 cân.
15 cân thịt thực sự là một tảng rất lớn!
Dù một nhà ba người mỗi ngày ăn hết một cân thịt, thì số thịt heo làm mới hàng ngày cũng gấp năm lần lượng tiêu thụ. Huống chi cô còn có thịt bò hầm, cua cay, lòng heo xào khô, mực, ngao và nhiều món khác nữa.
Những vật tư này đều đã làm mới ba lần.
Hôm qua còn đỡ, những thứ không cần bảo quản lạnh có thể để tạm trong phòng. Nhưng hôm nay, tủ lạnh trong căn hộ thuê đã hoàn toàn không còn chỗ.
Mở tủ ra chỉ thấy toàn thịt và rau.
Lúc này Nguyễn Ngưng mới thực sự nhận ra, chức năng làm mới của tủ lạnh kinh khủng đến mức nào.
Không còn cách nào khác, Nguyễn Ngưng đành phải sử dụng không gian 130 mét khối của mình để sắp xếp lại. Cô chuyển rau củ, trái cây, và các món ăn sẵn ra ngoài, tạm thời phân loại bằng thùng giấy và đóng gói.
Không gian của Nguyễn Ngưng có thời gian ngừng trôi, nên thực phẩm không bị hỏng cũng không bị lẫn mùi.
Sau khi sắp xếp lại toàn bộ vật tư trong tay, Nguyễn Ngưng kiểm tra tài khoản qua điện thoại và gom góp được 52 vạn tệ.
Cộng với số tiền còn lại từ hôm qua, cô hiện có khoảng 61 vạn tệ.
Theo kế hoạch, Nguyễn Ngưng rời nhà và đến một công ty cho thuê xe.
Chủ của công ty này là một người đàn ông hơi mập, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi – đang ở độ tuổi phải gánh vác gia đình với cha mẹ già và con nhỏ.
Có lẽ do áp lực sinh tồn, ông ta làm việc rất nhiệt tình, hồ hởi hỏi Nguyễn Ngưng muốn thuê loại xe nào.
Nguyễn Ngưng trả lời: “Tôi muốn xe có bình xăng lớn.”
Đây là lần đầu tiên ông chủ nghe thấy yêu cầu này. Bình xăng lớn đồng nghĩa với tiêu hao nhiên liệu cao. Dù bình xăng có lớn đến đâu, nếu đi xa mà không tiếp nhiên liệu thì vẫn hết xăng, nên thường chẳng ai quan tâm đến kích thước bình xăng.
“Còn yêu cầu nào khác không?” ông ta hỏi, “Chẳng hạn như tuổi xe, công suất, thương hiệu?”
Nguyễn Ngưng đáp: “Xe dễ lái, bình xăng lớn là được, nhưng nhất định bình xăng phải lớn.”
Ông chủ lấy ra một cuốn album tự làm: “Cô thấy chiếc Lexus này thế nào? Bình xăng của nó 138L, gần gấp ba xe gia đình thông thường. Tuổi xe chỉ hơn năm năm một chút.”
“Hoặc chiếc Mercedes này. Ngoài bình xăng lớn, nội thất rất sang trọng, cảm giác lái cực kỳ thoải mái, động cơ mạnh mẽ, tăng tốc từ 0 lên 100km/h chỉ trong sáu giây. Nhưng giá hơi cao một chút.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Hơi cao là bao nhiêu?”
Ông chủ: “1865 tệ một ngày, tiền cọc là 10 vạn.”
Nguyễn Ngưng chỉ vào chiếc Lexus trong album: “Còn chiếc này?”
Ông chủ: “Chiếc này 570 tệ một ngày, tiền cọc 7 nghìn tệ.”
Nguyễn Ngưng tính toán. Cô cần thuê xe trong 8 ngày, bao gồm cả tiền cọc là 11.600 tệ, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Dù sao thì với mức giá này cũng gần giống như “mua” một chiếc xe cũ.
Nhìn thấy bảng tên trên ngực ông chủ ghi họ Ngô, Nguyễn Ngưng nói: “Vậy lấy chiếc này, tôi thuê 8 ngày. Chú Ngô, làm thủ tục giúp tôi nhé.”
Ông Ngô là người rất chân thành: “Thủ tục không thành vấn đề, nhưng chúng ta nên ra xem xe trước. Cô kiểm tra kỹ rồi hãy quyết định.”