Nguyễn Ngưng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hậu cung.
Tuy nhiên, cụm từ "hậu cung" chưa thể tóm gọn được tinh túy của cuốn tiểu thuyết này. Dù sao, trong dòng truyện dành cho nam giới, không ít nhân vật nam chính trong truyện hậu cung vẫn rất chăm chỉ, nỗ lực thăng cấp.
Họ hoặc dựa vào vận may nghịch thiên, hoặc dựa vào ý chí kiên cường, tính cách gian xảo, hay những công cụ hỗ trợ siêu phàm. Nói tóm lại, dù nhiều vợ đi chăng nữa thì sự nghiệp vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Còn cuốn sách này có tựa đề là “Tôi Dựa Vào Việc Sinh Con Trong Tận thế Để Cứu Cả Gia Tộc.”
Nam chính của truyện, Sở Định Phong, sở hữu dị năng không gian có khả năng sao chép vật phẩm. Cách duy nhất để tăng cường dị năng là xây dựng gia tộc. Nói thẳng ra, hắn phải tìm thêm vợ và khiến họ mang thai để nâng cao năng lực của mình.
Mỗi khi có một đứa con, sức mạnh của hắn sẽ gia tăng đáng kể.
Cả cuốn sách, hắn chỉ tập trung vào… bụng của phụ nữ!
Loại “siêu năng lực” này có vẻ rất phù hợp với một số suy nghĩ của nam giới, và trong dòng tiểu thuyết nam giới, thể loại này khá phổ biến. Nguyễn Ngưng từng thấy trong truyện tu tiên, truyện tận thế, truyện đô thị, đều sử dụng cách viết tương tự và rất được yêu thích.
Không ngờ mình lại xuyên vào đây.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng tên là Nguyễn Ngưng. Sở Định Phong đã theo đuổi cô hơn nửa năm, nhưng nguyên chủ lại chọn hẹn hò với một thiếu gia giàu có cùng công ty.
Sở Định Phong không cam lòng, tìm đến nguyên chủ để lý luận, nhưng bị thiếu gia ngăn lại và tát thẳng vào mặt, khiến hắn nhục nhã.
Từ đó, Sở Định Phong căm hận cả hai người. Hắn cho rằng nguyên chủ ham tiền, không biết xấu hổ, thay lòng đổi dạ, còn thiếu gia thì ngang ngược kiêu căng, ỷ giàu khinh nghèo.
Nguyễn Ngưng cảm thấy ghét người giàu thì còn chấp nhận được, nhưng thù ghét phụ nữ thì thật khó hiểu. Đầu tiên, nguyên chủ chưa từng đồng ý ở bên hắn, nhưng hắn lại cứ cố theo đuổi. Không được đáp lại thì quay ra oán trách.
Hơn nữa, Sở Định Phong vốn được miêu tả là một gã đàn ông rất bình thường: ngoại hình không đẹp, không giàu, học lực kém, học trường tệ, và ở công ty thì chẳng thể hiện được giá trị gì, ngày nào cũng bị sếp mắng.
Hắn còn rất thiếu suy nghĩ, lương đã thấp mà lại chi hàng nghìn tệ thuê căn hộ trong khu của nguyên chủ chỉ để được gần cô.
Rõ ràng là chuyện do hắn tự làm, nhưng lại tính toàn bộ chi phí đó lên đầu nguyên chủ, cho rằng cô là nguyên nhân khiến hắn ngày càng nghèo.
So sánh mà xem, thiếu gia giàu có kia vừa đẹp trai, vừa hào phóng, tốt nghiệp trường danh giá, và thậm chí công ty cũng là của gia đình hắn.
Vậy ai sẽ chọn nam chính cơ chứ?
Ngay cả khi trọng sinh, Sở Định Phong vẫn dựa vào việc lợi dụng phụ nữ, dùng cái bụng của họ để leo lên vị trí cao. Tuyệt chiêu lớn nhất của hắn là lấy một gói mì ăn liền ra trước mặt một người phụ nữ sắp chết đói.
Thế mà tác giả còn miêu tả Sở Định Phong như một người lạnh lùng, cao quý, quyết đoán. Nhưng thực tế, hắn chỉ là một gã đàn ông hèn hạ, sai khiến phụ nữ như nô ɭệ, và luôn nghĩ mình rất tài giỏi. Nếu không phải do tận thế ép buộc, ai lại muốn ở bên hắn?
Hãy tưởng tượng, một người đàn ông, xung quanh là mười người phụ nữ bụng bầu, phía sau là tám đứa trẻ, cảnh tượng này không lên thẳng chương trình pháp luật thì cũng lạ.
Về phần nguyên chủ, cô xuất hiện rất ít trong tiểu thuyết. Gia cảnh không được đề cập, chỉ biết cô là nữ thần trong mơ của nam chính. Nhưng khi tận thế lũ lụt đến, cô hẹn hò với thiếu gia chưa đầy hai tháng thì vì đói mà lên tầng mười tám cầu cứu nam chính. Nam chính không giúp, cả hai bị kẻ cầm đầu trong tòa nhà xử lý.
Nguyên chủ là người như thế nào? Trong tiểu thuyết, từ khóa duy nhất liên quan đến cô là "ham tiền." Nguyên nhân chính bao gồm: chọn thiếu gia làm bạn trai, khiến nam chính phải tiêu tiền, và thoải mái tiêu tiền của thiếu gia.
Nguyễn Ngưng chỉ muốn nói: "Ham tiền muôn năm."
Về khoản tiền hơn 50 vạn tệ trong thẻ ngân hàng, đúng vậy, đó là do bạn trai thiếu gia tặng!
Dù hiện tại đã là bạn trai cũ.