1.
Hôm nay là ngày thứ mười tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết kinh dị.
Tôi thấy mình đang dần dần thích nghi tốt hơn.
Vậy nên khi bạn cùng phòng của tôi, Lục Du Du vọt vào trong lớp học, hoảng hốt nói trường học bị ma ám thì tôi vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Cậu nói chậm rãi thôi."
Tôi đưa trà sữa cho cô ấy.
"Lần này là chuyện quỷ quái gì nào? Nam hay nữ? Có ai chet không?"
Lục Du Du bị sự bình tĩnh của tôi lây nhiễm, cũng tỉnh táo lại:
"Là một nữ sinh lớp ba, tối hôm qua cô ấy về ký túc xá muộn, không ngờ lại bị tấn công. Sáng nay mọi người tìm thấy cô ấy bên cạnh hồ nhân tạo, phát hiện ra cô ấy... Cô ấy thế mà…”
Sắc mặt Lục Du Du lại trắng bệch:
"Khuôn mặt của cô ấy không còn nữa!”
Tôi sửng sốt:
"Không còn mặt nữa là ý gì?”
"Đúng như nghĩa đen luôn!"
Lục Du Du thấy nói miệng không diễn tả ra được bèn đưa điện thoại di động cho chúng tôi xem:
"Các cậu tự xem đi, ảnh người khác chụp được đó.”
Bức ảnh chụp ở bên cạnh hồ nhân tạo, chụp vào lúc cô gái kia được đưa lên xe cứu thương.
Chỉ thấy khuôn mặt của cô gái trong ảnh máu thịt mơ hồ, không còn nhìn ra ngũ quan nữa, giống như biến thành một đống thịt nát vậy.
Hai người bạn cùng phòng khác là La Hân và Cố Hiểu Dung đều sợ hãi.
"Thế này... Thế này cũng quá đáng sợ rồi!"
Đúng thật là có hơi đáng sợ.
Nhưng dù gì nơi này cũng là một cuốn tiểu thuyết kinh dị, tất cả mọi thứ vẫn đang tiến triển một cách bình thường.
Trong lòng tôi còn cảm thấy may mắn, chuyện lần này không liên quan đến ký túc xá chúng tôi.
Nhưng không ngờ suy nghĩ này vừa mới nảy ra thì quản lý ký túc xá đã đến gõ cửa.
"Tống Tuyết Nhi, dưới tầng có người tìm em."
Tôi đi xuống, nhìn thấy một thiếu niên sáng sủa đẹp trai.
Hai mắt của tôi lập tức sáng lên!
Anh trai này hợp thẩm mỹ của tôi nha!
Tôi vẫn đang lục tìm trong trí nhớ nguyên chủ về thân phận của thiếu niên trước mắt này thì anh đã đi tới trước mặt tôi:
"Xin hỏi, cô là bạn học Tống Tuyết Nhi phải không?"
"Là tôi…”
Tôi nở nụ cười kiều diễm động lòng người nhất:
"Xin hỏi anh là..."
"Tôi là Mộ Dung Hàn."
Anh nói xong, lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa cho tôi:
"Tôi là đồ đệ của đạo trưởng Cao từng đến trường các cô mấy ngày trước."
Nụ cười của tôi đột nhiên cứng lại.
Đồ đệ?
Tôi cúi đầu nhìn cuốn sổ nhỏ mà anh đưa cho mình, hoàn toàn không thể cười nổi nữa.
Cái này có gì đặc biệt... Chẳng lẽ là chứng nhận đạo sĩ hả?
2.
Đến khi tôi và Mộ Dung Hàn ngồi vào trong quán cà phê của trường học, tôi mới hiểu mục đích anh ấy tới đây.
Sư phụ của anh chính là đạo trưởng trước đây được Vương Tư Tư mời tới. Ông ấy từng tặng tôi một lá bùa để diệt trừ Tịch Lâm, một tên quỷ hút máu.
Đạo trưởng đó nghe nói trường chúng tôi có chuyện nữ sinh bị hành hung đến nát mặt, nhận thấy có điều không đúng nên phái đồ đệ nhỏ này của mình tới xem.
Mộ Dung Hàn phân tích từng điểm một cho tôi nghe:
"Dựa trên những gì tôi điều tra được, tôi nghi ngờ lần này thứ tấn công học sinh là một thứ quỷ quái gọi là nữ quỷ không mặt.”
"Loại quỷ này thường là những cô gái khi còn sống bị hủy hoại diện mạo, sau khi chết hóa thành quỷ linh không có mặt. Vậy nên chúng ghen tị với khuôn mặt của các cô gái khác, muốn cướp nó đi.”
Đạo sĩ nhỏ giải thích rất nghiêm túc, tôi đột nhiên nói một câu:
"Đạo sĩ các anh có thể yêu đương không?"
Mộ Dung Hàn sửng sốt, tai lập tức hơi đỏ lên:
"Tôi... Tôi là đạo sĩ tu tại gia, không ảnh hưởng đến hôn nhân.”
Tôi rất hài lòng với câu trả lời này.
Mộ Dung Hàn vội vàng chuyển về chủ đề chính:
"Giải pháp đối phó với nữ quỷ không mặt thật ra rất đơn giản, chỉ cần tạo ra một khuôn mặt cho nó là được."
"Nếu nó hài lòng với khuôn mặt đó, đương nhiên sẽ không tấn công người khác nữa. Thậm chí còn có thể trả lại mặt cho người trước đó bị nó cướp.”
Tôi nghe không vào tai, thuận miệng hỏi:
"Thế anh có bạn gái chưa?"
Vành tai Mộ Dung Hàn lần này đỏ bừng.
"Cô Tống.”
Anh cắn răng nói.
"Tôi đang bàn chuyện quan trọng với cô mà.”
"Chuyện tôi hỏi anh cũng quan trọng chứ bộ.”
Vẻ mặt tôi vô tội.
"Hơn nữa tôi không hiểu, anh nói cho tôi biết cách đối phó với nữ quỷ không mặt để làm gì?”
"Tuy rằng trước đây đúng là tôi từng đối phó với quỷ hút máu, nhưng đó là do hắn cố tình nhắm đến tôi thôi. Chuyện của nữ quỷ này thì liên quan gì tới tôi chớ?”
"Sẽ liên quan đấy.”
Giọng điệu của Mộ Dung Hàn lúc này dường như tăng thêm vài phần chắc chắn.
"Từ trước đến giờ nữ quỷ không mặt chỉ thích tấn công những ai có khuôn mặt xinh đẹp, cho nên nó chắc chắn sẽ rất nhanh tìm đến cô.”
Nghe thế, tôi hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng cười ra tiếng:
"Đạo trưởng, anh đang khen tôi xinh đẹp hả?"
Mộ Dung Hàn ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng.
"Không phải... Ý tôi là... Tôi chỉ nói thật...."
Tôi nhìn dáng vẻ thẹn thùng sốt ruột của anh ấy, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng đúng gu của mình.
Tôi bật cười:
"Được thôi, tôi đồng ý. Nếu như nữ quỷ không mặt này thật sự tìm tới, tôi sẽ giúp anh nghĩ cách đối phó nó.”
3.
Tôi không ngờ cái miệng quạ đen của anh đạo sĩ Mộ Dung Hàn này lại linh nghiệm như thế.
Tối hôm sau, tôi và nhóm ba người Lục Du Du ra ngoài ăn lẩu, đến khi trở về trường thì trời đã khuya.
Trong sân trường vắng tanh, chúng tôi cười cợt đùa giỡn đi đến bên hồ nhân tạo.
“Ối, nữ sinh kia nhìn cứ kì cục sao ấy?”
Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh hồ nhân tạo.
Áo trắng như tuyết, tóc dài phiêu phiêu.
Dáng vẻ nhìn qua rất xinh đẹp.
Nhưng khi nữ sinh kia quay đầu lại ——
"Á!"
La Hân sợ tới mức vội vàng che miệng:
"Trời ơi! Sao nữ sinh này lại không có mặt?”
Mặt nữ sinh kia không hề có ngũ quan, trắng trơn như một tờ giấy vậy.
Nhưng quỷ dị nhất là, rõ ràng cô ta không có mắt, thế nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi biết kiểu gì chuyện này cũng đến, an ủi mấy người bạn cùng phòng bị doạ cho choáng váng:
"Đừng sợ, đây là nữ quỷ không mặt lần trước tấn công nữ sinh lớp ba đó."
Tôi không nói thì thôi, nói xong càng khiến họ thêm sợ hãi.
Đặc biệt là Lục Du Du, sợ tới mức bật khóc luôn:
"Thế, thế nó có thể tấn công tớ không?”
Tôi an ủi cô ấy:
"Chắc là không đâu. Tớ hỏi đạo sĩ kia rồi, cậu ấy nói nữ quỷ chỉ tấn công người xinh đẹp nhất thôi, xem chừng cô ta sẽ tấn công tớ.”
Nghe xong, Lục Du Du mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cô ấy đột nhiên ý thức được gì đó, trợn to mắt:
"Tống Tuyết Nhi, cậu có ý gì!? Ý cậu là tớ không xinh bằng cậu hả?”
Tôi đột nhiên cảm thấy, nhờ trải qua nhiều chuyện tương tự mà Lục Du Du càng lúc càng to gan.
Nhìn xem, nữ quỷ đang ở trước mắt mà cô ấy vẫn còn tâm trạng so bì vẻ ngoài với tôi.
Đúng lúc này, nữ quỷ không mặt bay đến trước mặt chúng tôi.
"Cô gái.”
Cô ta âm u cất giọng, bởi vì không có miệng nên giọng nói kia cứ như phảng phất vang lên từ bốn phương tám hướng:
"Tôi không có mặt, cô đưa mặt cho tôi được không?”
Nhóm Lục Du Du bấy giờ đều bị dọa cho choáng váng, cả bọn dùng sức che miệng mới không thốt ra tiếng gào thét chói tai.
Mà vẻ mặt của tôi cực kì bình tĩnh.
Một giây sau, tôi ngẩng đầu, mắt đã hơi rưng rưng, nhẹ giọng nói:
"Chị à, em thấy không hợp đâu."
Khí lạnh xung quanh nữ quỷ trong nháy mắt nổ tung, tóc dài cũng bay lên.
Thoáng thấy bàn tay bén nhọn như móng vuốt của cô ta sắp phóng về phía mình, tôi kích động mở miệng:
"Dáng người chị đẹp như thế, hoàn hảo biết bao, gương mặt bình thường như của em làm sao xứng với chị chớ!”
4.
Tôi nói xong, bốn bề lập tức chìm vào im lặng.
Nữ quỷ không mặt kia ngây ngẩn cả người, ngay cả móng vuốt sắp cào đến mặt tôi cũng cứng đờ dừng giữa không trung.
Vài giây sau, tay cô ta buông xuống, lúng túng nắm lấy góc áo:
"Thật, thật ư?"
Mặc dù không có ngũ quan, nhưng hình như tôi nhìn thấy sự thẹn thùng trên khuôn mặt nữ quỷ.
Tôi chắc chắn gật đầu:
"Đương nhiên rồi, dáng người của chị trước lồi sau vểnh, đặc biệt là đôi chân dài này, khuôn mặt của em làm sao xứng nổi!"
Tôi mở miệng nịnh hót, nhưng thật ra không hề khoa trương.
Dáng người của nữ quỷ này đúng thật rất tốt, có thể nhìn ra cô ta từng là một cô gái rất xinh đẹp.
Nữ quỷ được tôi khen lập tức đỏ bừng mặt.
Nhưng sau đó cô ta nghĩ đến gì đó, giọng trầm xuống:
"Nhưng vóc dáng đẹp thì có ích gì, tôi đâu còn mặt nữa."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên:
"Bất kể thế nào cũng phải có mặt mới tốt, trước hết đưa mặt của cô cho tôi đi!"
Cô ta định tiếp tục nhào lên người tôi.
Lục Du Du đứng bên cạnh đang muốn thét chói tai, không ngờ lần này động tác của tôi còn nhanh hơn.
Tôi lấy điện thoại di động ra, hô to:
"Tôi có thể cho cô một khuôn mặt tốt hơn!"
Nữ quỷ không mặt dừng lại, tôi nhanh chóng lướt hình ảnh đã được chuẩn bị từ trước trong điện thoại của mình cho cô ta xem.
"Cho dù cô muốn khuôn mặt quyến rũ của nữ minh tinh nước ngoài hay là muốn khuôn mặt lạnh lùng khí chất, thậm chí là dáng vẻ trong sáng thanh thuần vô tội thì chúng tôi đều có đủ!”
"Chỉ cần cô muốn, tư nhân luôn luôn có thể điều chỉnh theo ý cô! Cô sẵn sàng đón nhận khuôn mặt mới chưa!”
5.
Không khí xung quanh một lần nữa rơi vào im lặng.
Bấy giờ, nữ quỷ không mặt kia hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mặc dù thật ra cô ta không có mắt để trợn, nhưng từ giọng nói run rẩy của cô ta thì tôi vẫn nghe ra sự kích động và không thể tin nổi.
"Cô... Cô thật sự có thể giúp tôi điều chỉnh khuôn mặt theo ý muốn?"
"Đương nhiên rồi."
Tôi nghiêm túc mở miệng:
"Tôi quen biết đạo trưởng của Quy Nhất Quan, bọn họ có thể điều chỉnh khuôn mặt một cách chuyên nghiệp, quyết không gạt người... À không, ý tôi là, quyết không gạt quỷ."
Nữ quỷ không mặt kia lập tức trở nên vui sướиɠ:
"Vậy tôi muốn gương mặt ban đầu của tôi!"
Nghe vậy, đến lượt tôi sửng sốt.
......
Hôm sau, tôi kể lại yêu cầu của nữ quỷ cho Mộ Dung Hàn nghe.
Anh khẽ nhíu mày:
"Tôi đã điều tra rõ ràng thân phận của cô ta rồi.”
Mộ Dung Hàn nói.
Lục Du Du nhất định đòi đến cùng để hóng hớt, lúc này cũng tập trung lắng nghe.
"Cô ta là một nữ sinh trong trường của các cô sáu năm trước, lúc ấy không bắt được taxi về trường, nên đã gọi một chiếc xe không có giấy phép.”
"Thế nhưng không ngờ tài xế kia nổi cơn, thấy cô ta xinh đẹp thì kéo cô ta ra sau trường học của các cô, không chỉ làm nhục mà còn sát hại cô ta nữa.”
"Sau đó vì lo lắng danh tính của thi thể bị người khác phát hiện ra, hung thủ kia đã phá huỷ mặt và dấu vân tay của cô ta, vứt vào trong rừng.”
Nói xong, Mộ Dung Hàn đưa ảnh chụp khi còn sống của cô gái kia cho chúng tôi xem.
Cô ta thực sự là một cô gái rất xinh đẹp.
Vậy nên không có gì lạ khi cô ta không thể chấp nhận cái chết của mình.
Lục Du Du lúc này quên đi nỗi sợ hãi đối với nữ quỷ không mặt, lòng tràn đầy sự căm tức với hung thủ.
"Hung thủ này khốn nạn quá! Đã bắt được chưa?"
Mộ Dung Hàn lắc đầu:
"Hung thủ rất xảo quyệt, biển số xe là giả, cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn."
Nói đến đây, Mộ Dung Hàn dừng một chút:
"Vậy nên, hồn phách của cô gái này ở lại nhân gian không chỉ vì nỗi thống khổ khi mất đi khuôn mặt, mà còn một phần nguyên nhân là do hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Hàn:
"Đạo sĩ, anh có thể giúp cô ấy khôi phục lại khuôn mặt ban đầu không?”
Mộ Dung Hàn gật gật đầu.
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy kẻ gϊếŧ người thì sao? Anh có thể tìm được không?"
Nghe vậy, Mộ Dung Hàn do dự một giây rồi nói:
“Tôi có thể thử xem."
6.
Vào ban đêm.
Chẳng mấy chốc đã đến thời điểm chúng tôi hẹn trước với nữ quỷ không mặt.
Tôi và nhóm Lục Du Du ngồi chờ bên hồ nhân tạo.
Đến đúng mười hai giờ, nữ quỷ không mặt kia xuất hiện.
Cô ta thấy chúng tôi đến tay không, giọng điệu hơi trầm trọng:
"Sao chỉ có các cô? Còn mặt của tôi thì sao? Đạo sĩ các cô nói đâu rồi?”
Tôi dỗ dành nữ quỷ:
"Đừng lo lắng, khuôn mặt của cô vẫn đang được chuẩn bị, nhưng mà tôi muốn gửi cho cô một món quà khác trước đã.”
Tôi vừa dứt lời, phía sau lập tức vang lên tiếng xe hơi và tiếng người hung dữ mắng:
"Không phải bảo đến đây đón người hả, sao tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy ai!”
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói kia, cơ thể nữ quỷ không mặt điên cuồng run lên.
Cô ta ngẩng đầu nhìn sang, thấy một chiếc xe màu đen đang đậu ở bên đường.
Một người đàn ông bước xuống xe, vừa hút thuốc vừa mắng chửi.
Cả người nữ quỷ ngẩn ra.
"Là hắn đúng không?”
Tôi đến bên cạnh cô ta, nhẹ giọng mở miệng:
"Người hại chet cô đó?"
Nữ quỷ không trả lời tôi, nhanh chóng dùng hành động thay cho đáp án.
Cô ta hét lớn một tiếng, nhào tới.
Mà tài xế kia đang mất kiên nhẫn, vừa định gọi điện thoại thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh ập đến.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt không có ngũ quan.
"Á á á.”
Hắn sợ hãi đến phát điên, giậm chân muốn chạy.
Nhưng nữ quỷ không mặt làm sao có thể buông tha hắn như thế được, gào thét muốn bóp cổ hắn.
Nữ quỷ dùng sức, dường như muốn bóp ch3t tài xế kia ngay.
Tôi vội vàng kéo cánh tay lạnh như băng của cô ta:
"Đừng kích động, nếu cô thật sự gϊếŧ hắn thì sẽ phạm vào sát nghiệt, ảnh hưởng đến việc đầu thai chuyển thế."
Mộ Dung Hàn trước đó đã đặc biệt nhắc nhở tôi điều này.
Anh nói anh có thể tìm được tên lái xe, dặn tôi nhất định không được để nữ quỷ gϊếŧ người báo thù.
Tuy nữ quỷ không mặt không có ngũ quan nhưng dường như vẻ mặt cô ta đang vặn vẹo, trong giọng nói tràn ngập sự không cam lòng:
"Vậy chẳng lẽ bảo tôi buông tha cho hắn như thế à!”
"Đương nhiên không phải."
Tôi lập tức nói:
"Chúng ta để cho cảnh sát xử lý hắn, không chỉ thế..."
Tôi cúi đầu nhìn về phía tài xế kia, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
"Tuy rằng không thể gϊếŧ người, nhưng cũng phải dạy cho hắn một bài học.”
Nói xong, tôi không chút do dự đạp cho tên tài xế một phát.
"Á á á.”
Tên lái xe lập tức hét thảm như lợn bị chọc tiết.
Nhóm Lục Du Du cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến đánh hắn cùng tôi.
Dù sao chỉ cần không chet người là được rồi!
Nữ quỷ choáng váng nhìn hành động của chúng tôi.
Bốn nữ sinh trong ký túc xá chúng tôi không ngừng đấm đá tên tài xế, đúng lúc này…
"Mặt chuẩn bị xong rồi!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Hàn đang chạy tới.
Tôi vội vàng dừng tay, nhảy lùi ra xa khỏi tên lái xe hai mét.
Mộ Dung Hàn vừa vặn tới trước mặt chúng tôi, nhìn thấy tên tài xế kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Anh trợn tròn mắt:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhóm Lục Du Du còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã "bịch" một tiếng nhào vào trong lòng Mộ Dung Hàn:
"Đạo sĩ, Du Du các cậu ấy hung dữ ghê, đáng sợ quá đi."
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi, điềm đạm đáng thương nhìn Mộ Dung Hàn.
"Cậu ấy nói hung thủ này tội không thể tha, sau đó bắt đầu đánh hắn, người ta nhìn mà sợ hãi lắm luôn."