Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 41: Điệu nhảy swing

Gần tới Tết Âm lịch, hai ngày nữa là đến cuộc họp thường niên của Duệ Cách. Là một công ty thiết kế đồ chơi, nhân viên chủ yếu là người trẻ tuổi nên thường ngày làm việc không có quá nhiều yêu cầu về ăn mặc, cuộc họp thường niên này càng thoải mái tự do hơn. Nhưng bởi vì năm nay chủ đề họp thường niên là vũ hội, không ít người lựa chọn trang phục theo phong cách cổ điển của Mỹ, mọi người đều trông rất phong tình vạn chủng.

Vốn dĩ Tùng Vũ không định đi, hiện giờ tình trạng của Nam Liệt như vậy, cô thật sự không thể vô tâm vô phế tham gia vũ hội được. Nhưng chính Nam Liệt lại khuyên cô đi. Cô không khỏi nghĩ nhiều, luôn cảm thấy nếu đêm nay mình nhất quyết không đi trông có vẻ giống như chột dạ, vì thế cuối cùng vẫn quyết định đi.

Mặc dù không đặc biệt mua quần áo mới nhưng tủ quần áo của cô có không ít đồ. Cô lười phối hợp đồ nên chọn một cái váy nhung thấp eo màu xanh đậm, tóc kẹp nửa đầu bằng chiếc nơ con bướm nhung đen, môi tô son màu cà chua, có chút dáng vẻ cổ điển của thế kỷ hai mươi. Đọc 𝐭𝘳u𝒚ện chuẩn không quảng cáo # 𝐭𝘳ùⅿ𝐭 𝘳u𝒚ện.V𝑁 #

Nhìn mình trong gương, cô không khỏi có chút đắc ý, chạy đến cửa phòng Nam Liệt, vòng một vòng đứng trước giường cười với cậu.

Cậu chỉ mỉm cười nhìn cô. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gõ lên mép giường ý bảo cô ngồi xuống.

"Đẹp không?" Cô hỏi.

"Đẹp." Cậu gần như mê luyến nhìn cô, "Chị biết không? Cảnh tượng vừa rồi làm tôi nhớ đến lần đầu chị mặc đồng phục của Nam Viên cũng đến trước mặt tôi nhảy nhót như thế này."

Đáp án không ngoài dự kiến, cô mím môi cười nói: "Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó tôi hỏi cậu đồng phục mới có đẹp không, cậu nói không khác gì ngày thường."

"Cũng không sai, bởi vì ngày thường cũng đẹp như vậy."

Tùng Vũ hỏi: "Vậy lát nữa tôi đi nhé?"

"Bảo tài xế đưa chị đi, dù sao buổi tối cũng phải đón chị. Tôi bảo anh ta đến sớm một chút, cùng lắm thì ở đó chờ chị một lúc. Cũng đỡ mất công chị phải gọi điện thoại rồi chờ đợi."

"Cũng được."

"Đúng rồi, hình như còn thiếu gì đó..." Cậu nhìn chằm chằm vào cần cổ thiên nga của cô, nói, "Có vẻ như bộ đồ này của chị hợp với một chiếc vòng ngọc trai hơn, tháo dây chuyền trên cổ ra trước đi."

"Tôi không có vòng cổ ngọc trai..."

"Giờ có rồi." Nam Liệt từ dưới gối lấy ra một hộp trang sức nhung màu xanh lam, đôi bàn tay run rẩy đưa tới trước mặt cô.

Vòng cổ rất dài, có thể đeo thành hai hoặc ba vòng, rất phù hợp với bộ váy theo phong cách cổ điển này.

"Ở đâu ra thế?"

"Di vật của mẹ tôi, ngọc trai biển. Hiện giờ muốn tìm một chuỗi vòng hạt tròn và kích thước bằng nhau như vậy không dễ dâu. Mặc dù ngọc trai theo thời gian sẽ ngả vàng nhưng hình như còn chưa lâu đến vậy, hơn nữa bảo quản cũng không tệ lắm, chị xem độ bóng vẫn còn rất tốt, hy vọng chị không chê nó cũ..."

"Không, cái này quá quý giá, tôi không thể nhận được."

"Tùng Vũ, nhận lấy đi. Cơ hội để tôi tặng quà cho chị cũng không nhiều." Cậu gian nan dùng ngón tay khều chiếc vòng cổ lên, "Để tôi đeo cho chị nhé? Tôi muốn nhìn..."

Cô thuận theo cúi đầu xuống, tuỳ ý để cậu đeo chuỗi vòng lên cổ mình, sau đó cô lại tự vòng thêm hai vòng nữa, sau khi điều chỉnh lại vị trí của chiếc chốt, cô hỏi: "Có phải tôi càng quyến rũ hơn không?"

"Ừ, hoa mắt say mê." Trong mắt cậu có chút ánh sáng loé lên, "Đúng rồi, đừng quên tháo chiếc dây chuyền có mặt búp bê matryoshka đó ra, cảm giác có chút dư thừa."

Cô nhìn chiếc vòng cổ đôi lộ ra trên cổ áo ngủ của cậu, lắc đầu nói: "Tháo ra làm gì? Để lại cũng khá tốt, đeo nhiều vòng cũng rất thời trang mà."

Cậu mỉm cười: "Cũng đúng, dù sao chị mặc gì cũng đẹp."

"Cậu không lo tôi đẹp quá sao?"

"Một chút." Cậu nói, "Nhưng tôi không có cách nào, Tùng Vũ của chúng ta chính là tốt như vậy."

Cô hôn lên khoá môi cậu: "Tối gặp, nhưng đừng chờ tôi, mệt thì đi ngủ sớm một chút nhớ chưa?"

"Biết rồi."

Tùng Vũ đột nhiên cảm thấy buồn bực: Thật ra cô cũng biết không cần cô nhắc, sức lực của cậu cũng đã hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát của cậu. Trước kia còn có thể thức khuya, hiện giờ lại thường xuyên buồn ngủ, cho dù muốn đợi cô về chỉ sợ cũng không làm được.

Vì là tiệc rượu kiểu Tây, lại thiết kế theo chủ đề vũ hội nên phòng tiệc của khách sạn không có ghế dựa. Ngoại trừ những chiếc bàn dài bày đồ ăn còn có một không gian rộng rãi thoáng đãng, nhạc nền cũng là nhạc jazz hoài cổ phù hợp với chủ đề, thỉnh thoảng lại có người khiêu vũ, không khí rất náo nhiệt.

Vì chủ đề của buổi họp mặt thường niên này, công ty còn sắp xếp trước hai buổi đào tạo múa cơ bản do các giáo viên giảng dạy. Điệu nhảy swing* không có quá nhiều quy củ trói buộc, cho phép mức độ tự do phát huy rất cao, nhân viên của Duệ Cách lại đều là những người trẻ tuổi, vậy nên kết quả kiểm tra ngày hôm nay thực sự không tồi, rất nhiều người có thể nhảy ra hình ra dạng.

*Swing dance: là một nhóm các điệu nhảy xã hội được phát triển theo phong cách swing của nhạc jazz trong những năm 1920 - 1940.

"Tề Gia, Tùng Vũ, không phải hai người ở lớp học hợp tác rất tốt sao? Hôm nay không nhảy thì quá đáng tiếc!" Người nói chính là Bàng Vũ, giám đốc bộ phận tài chính, cô xem như là người lớn tuổi nhất trong công ty nhưng thật ra cũng chỉ mới ba bảy, ba tám tuổi.

Tùng Vũ chỉ lịch sự mỉm cười không trả lời, nhưng Tề Gia lại làm động tác mời nhảy. Tùng Vũ không muốn làm anh mất thể diện trước mặt người khác, sau khi do dự cô cùng anh bước vào "sàn nhảy".

Ban đầu bước nhảy của hai người còn có chút dè dặt nhưng dần cũng trở nên thoải mái hơn.

Mặc dù hai người đều mới học nhảy swing nhưng đều có nền tảng về các điệu nhảy khiêu vũ khác, lại còn rất có thiên phú. Dáng múa của Tề Gia rất tiêu sái, dưới sự dẫn dắt của anh Tùng Vũ cũng nhảy càng ngày càng sôi động, hai người nghiễm nhiên trở thành "ông hoàng và bà hoàng khiêu vũ" của sàn nhảy này.

Sau khi nhảy liên tiếp ba bài, cô xua tay xin tha nói: "Không được rồi, nghỉ một chút đi."

"Nếu không chúng ta lên sân thượng uống chút gì nhé?" Anh lấy hai ly cocktail từ khay của người phục vụ đi ngang qua.

"Cũng được." Đúng lúc cô cũng cảm thấy máy sưởi trong phòng có hơi nóng, lại vừa mới nhảy múa nên toàn thân đều đổ mồ hôi.

"Giang Tùng Vũ, không ngờ ở đây còn có thể gặp được cậu."

Vừa rồi Tùng Vũ chỉ lo cúi đầu lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau mồ hôi, lại không chú ý tới người phục vụ bên cạnh là ai, hiện giờ vừa nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên mới phát hiện đúng là Vu Tư Ý.

Cô không muốn thua "trận chiến" này, hiện giờ mình đang mặc một bộ quần áo sang trọng, Vu Tư Ý đang đứng trước mặt cô lại mặc bộ đồng phục nhân viên khách sạn, cô nghĩ mình thật sự không cần phải hèn nhát.

Huống chi từ trước đến nay đều là đối phương tệ với cô.

"Nhiều năm không gặp, không ngờ sự nghiệp của cậu còn khá đa dạng."

Người nghe đều có thể nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô.

"Cuộc sống của người bình thường chính là như vậy, chỉ làm một công việc sao có thể nuôi con được? Đúng rồi, cậu vẫn còn ở nhà của gia đình mà mẹ cậu làm bảo mẫu à?"

Đúng là một lời nói tâm cơ. Tùng Vũ ngược lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu, cười lạnh nói: "Sao có thể như vậy được? Tôi sắp kết hôn rồi."

"Ồ? Vậy chúc mừng nhé!" Vu Tư Ý đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Chú rể làm gì thế?"

"Nghệ thuật gia." Cô cố ý nói mơ hồ.

"Bạn đồng hành? Hay chỉ là đồng nghiệp?" Ánh mắt của Vu Tư Ý hướng về phía Tề Gia liếc một cái.

Tùng Vũ đoán cô ấy đã hiểu nhầm, đầu óc nóng lên khoác cánh tay Tề Gia giả vờ thân thiết: "Mặc dù quan hệ của tôi và cậu không đủ để tôi mời cậu đến tham dự tiệc cưới, nhưng hôm nay cũng thật trùng hợp, để cậu gặp được vị hôn phu của tôi hai lần. Giới thiệu một chút, Tề Gia, nhà thiết kế chính và cũng là một trong những cổ đông của Duệ Cách. Nhưng sau này có lẽ cậu cũng không có cơ hội gặp anh ấy, nhiều nhất là trường hợp giống như hôm nay hoặc lần trước mới sinh ra một chút giao thoa đi." Giọng điệu và cử chỉ của cô rất khoa trương, trong lời nói bộc lộ rõ sự hợm hĩnh, nhưng cô không quan tâm, cô vốn cố tình làm vậy.

Kể từ khi người kia cố ý tiết lộ tung tích của cô và mẹ cho người cha không đáng tin "dính như kẹo mạch nha" kia của cô, cuối cùng gián tiếp dẫn đến thảm kịch của cha mẹ cô, cô đã không còn chút tình cảm cũ nào đối với cô ấy nữa.

Nói thế nào nhỉ, nếu Vu Tư Ý sống tốt hơn cô, cô sẽ sống khó yên, hận thù đến phát điên!

Nhìn thấy dáng vẻ đang vật lộn với cuộc sống của cô ấy hiện giờ, cô mới dễ chịu hơn một chút.

Sắc mặt Vu Tư Ý không được tốt, đúng lúc có người gọi cô đến phục vụ nên cô xấu hổ rời đi.

"Tùng Vũ, ở đây ngột ngạt quá, chúng ta đi ra ban công hóng gió được không?" Tề Gia nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay cô.

"Tề Gia, xin lỗi vì đã lợi dụng anh." Cô cố gắng kéo cánh tay mình ra khỏi tay anh.

"Trước tiên đừng nhúc nhích, người kia có thể còn đang nhìn." Anh hơi thấp đầu thì thầm vào tai cô.

Cô kéo Tề Gia ra ban công, thời tiết bên ngoài rất lạnh, cô đã quên mang áo khoác.

Tề Gia cởϊ áσ khoác ra choàng cho cô: "Nói một chút đi, sao lại thế này?"

Cô trầm mặc không nói.

"Vậy không bằng cô nghe chuyện của tôi trước?" Anh nhẹ nhàng dựa vào lan can ban công, quay mặt lại nhìn cô. Ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt anh, cặp mắt kia tràn ngập chuyện xưa không phù hợp với lứa tuổi.

Cô không nói gì, nghe anh nói tiếp:

"Tôi có một thân phận đáng hổ thẹn, theo cách nói của người thường tôi là một đứa con ngoài giá thú."

Tùng Vũ nhất thời kinh ngạc. Không phải vì Tề Gia công bố thân phận con riêng của mình, về chuyện này lần trước ở nghĩa trang cô đã nghe nói đến, cô bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ thản nhiên kể cho cô nghe tất cả.

"Mẹ tôi xem như là mối tình đầu của ba tôi. Năm đó ba tôi cân nhắc đến thực tế nên cưới người vợ hiện giờ và vứt bỏ tình yêu. Nhưng một người sau khi có tiền tài và địa vị, tình yêu lại bỗng nhiên trở nên quan trọng, vì thế một lần nữa ông ấy lại làm kẻ phản bội, mà mẹ tôi từ "ánh trăng sáng" trở thành "sự mờ ám"... Rất buồn cười phải không? Tôi cũng cảm thấy thật nực cười! Đây là loại tình yêu gì chứ, ngoại trừ bọn họ không ai có thể cảm động nổi! Nhưng mà tôi không có quyền lựa chọn, còn có người chị sinh đôi của tôi nữa, cứ như vậy đến với thế giới này."

"Trong mắt thế gian chúng tôi là người mang tội. Nhưng tôi không chấp nhận! Dựa vào đâu bởi vì sự tội lỗi của người lớn mà bắt con cái phải gánh vác trách nhiệm? Nói thật, tôi hận mẹ của tôi, càng hận cha của tôi hơn, nhưng tôi sẽ không giả vờ thanh cao mà nói tôi không cần bất cứ thứ gì từ họ! Tại sao không chứ? Cho dù bọn họ có nợ người phụ nữ khác thì cũng là món nợ của họ. Tôi cũng không nợ! Ngược lại bọn họ nợ tôi thì bọn họ phải trả."

Thấy Tùng Vũ hồi lâu không nói chuyện, anh hỏi: "Cảm thấy tôi đáng sợ sao?"

Cô lắc đầu: "Nếu tôi là anh tôi cũng sẽ nghĩ như vậy."

"Tôi sẽ không tham lam, dù sao ba tôi cũng bỏ tiền nuôi hai chị em tôi lớn lên, mặc dù từ nhỏ đến lớp không xuất hiện ở trường nhưng cũng không keo kiệt trong việc chi tiền học." Tề Gia nghịch đồ trang trí trên lan can, "Tôi và chị của tôi chỉ cần vốn khởi nghiệp Duệ Cách, chị tôi phụ trách quản lý, tôi tập trung vào thiết kế. Hiện giờ ba tôi đã qua đời, chúng tôi và gia đình kia hẳn là cũng sẽ không liên hệ nữa."

"Ừm, đây là chuyện xưa của anh?" Tùng Vũ khẽ thở dài một hơi.

"Không đủ kinh ngạc à?" Anh cười tự giễu.

"Cái khác còn được, chỉ là... nếu là tôi, tôi sẽ muốn nhiều hơn anh một chút."

Tề Gia nhìn về phía cô: "Trách không được tôi đã sớm cảm thấy trên người của cô có mùi của đồng loại."

Phải không? Có lẽ thế.

Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Tùng Vũ muốn nói với ai đó về tâm sự bấy lâu nay của mình.

"Bây giờ đến lượt tôi rồi..." Cô hạ quyết tâm, ra vẻ nhẹ nhàng nói, "À, nói mới nhớ, chuyện xưa của tôi có lẽ lạ hơn của anh một chút..."