Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 7: Kem

"Đây, Tùng Vũ con che dù cho A Liệt đi, quá nắng! Mẹ bôi thuốc muỗi cho thằng bé." Cát Hạ trở về từ cửa hàng tiện lợi, mua một cái ô che nắng và thuốc đuổi muỗi.

Tùng Vũ mở ô ra, A Liệt ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Tôi là con trai, không sợ nắng, chị với dì Cát dùng đi."

Cát Hạ ở bên cạnh vừa bôi thuốc muỗi cho cậu vừa nói: "Con còn phải vẽ rất lâu. Lát nữa để chị Tùng Vũ ngồi trong xe chờ, dì ở đây che dù với con là được."

"Ừm, cũng được." Cậu cúi đầu.

Tùng Vũ nghe ra trong giọng nói của cậu lộ ra chút thất vọng nhàn nhạt, vội nói: "Tôi không sợ nắng, tôi muốn ở đây xem cậu vẽ tranh." Nói rồi cô chủ động mở ba lô của cậu ra đưa cho cậu hộp bút chì.

"Ơ, trước kia tôi nghe nói hoạ sĩ thích dùng bút than vẽ tranh, cậu vẽ bằng bút chì sao?" Tùng Vũ thật ra không hiểu lắm, chỉ là thuận miệng hỏi.

Nam Liệt nói: "Dễ bị bẩn, ở bên ngoài cũng không tiện lau sạch. Hơn nữa... tôi sợ chị..."

"Hả?" Cậu còn chưa nói xong, cô cũng không quá hiểu.

Nam Liệt lắc đầu, không tiếp tục nói nữa. Bàn tay phải của cậu hơi tách ra một chút, cổ tay thò vào trong hộp tìm kiếm, ngón trở cùng ngón cái khó khăn kẹp lấy một cái bút chì đã gọt đến ngắn tủn. Có lẽ là tư thế cầm bút không hoàn toàn thoải mái, cậu lại ghé sát mặt vào bút, dùng miệng ngậm lấy chỉnh một chút sau đó mới bắt đầu vẽ tranh.

Tùng Vũ đại khái đã hiểu ra nỗi băn khoăn của cậu.

Nhìn khung cảnh phố phường dần hiện ra dưới phác hoạ của cậu, Tùng Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng được. Bởi vì tay của Nam Liệt thật sự không giống như một đôi tay có thể vẽ tranh! Cậu khó khăn cầm bút, hơn nữa bởi vì khớp xương cổ tay không linh hoạt, trước sau gần như cong chín mươi độ, cậu vẽ trên giấy di chuyển có chút vụng về. Trong lúc vẽ cậu còn đổi hai lần bút, mỗi một lần đều phải dùng miệng điều chỉnh góc độ, Tùng Vũ nhìn qua cảm thấy cậu như vậy rất chật vật.

Nam Liệt bắt đầu vẽ tranh chưa được bao lâu, chú Diêu cũng đỗ xe xong quay trở lại, dưới nách còn kẹp một chiếc dù, hẳn là lấy từ trong xe ra.

A Liệt ngẩng đầu nhìn thấy ông đi tới, dừng bút nói: "Chú Diêu, cây dù của chú to, đổi với Giang Tùng Vũ một chút, xe lăn của cháu tốn diện tích, cô ấy không che được hết. Chú với dì Cát chờ ở trong xe đi, hơn nửa tiếng nữa hai người lại đây cũng được."

Chú Diêu lập tức đổi dù với Tùng Vũ. Nhưng ông với Cát Hạ vẫn không thật sự yên tâm để lại hai đứa nhỏ bên đường, đặc biệt là Nam Liệt hành động không tiện. Bởi vậy bọn họ vẫn như cũ đứng đằng sau chờ.

Tay của Nam Liệt không linh hoạt, vẽ cũng không được nhanh. Thế nhưng cậu vẽ rất tốt, thậm chí còn hấp dẫn người qua đường vây xem. Những cửa hàng cũ nát trên mặt đường, tiệm sửa xe đạp, quán ăn sáng dưới ngòi bút của cậu có một loại ý vị, chỉ để lại cảm giác hoài cổ chứ trông không còn tồi tàn nữa.

"Tay của đứa nhỏ này luyện như thế nào vậy?" Một người qua đường tấm tắc nói.

Tùng Vũ biết bà ấy không có ác ý, chỉ là cô không biết Nam Liệt nghe người khác nói như vậy sẽ có cảm nhận gì, cậu rất ít khi ra ngoài, lại mẫn cảm yếu ớt, cô sợ cậu tức giận, càng sợ cậu thương tâm.

Cát Hạ và chú Diêu cũng bắt đầu khuyên bảo người qua đường đừng vây xem nữa, nói thằng bé sợ người lạ, trái tim cũng không tốt, đông người vây xem dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên người qua đường dần tản ra.

"Vất vả cho mọi người rồi." Nam Liệt nói với Cát Hạ cùng chú Diêu.

Cát Hạ nói: "Không có việc gì, chỉ cần con vui vẻ vẽ tranh là được."

Bốn năm mươi phút sau, Nam Liệt đóng sổ phác hoạ lại: "Tôi vẽ xong rồi, hôm nay tôi rất hài lòng với bức tranh của mình. Chỉ là vốn dĩ không thật sự định đi vẽ tranh nên không mang nhiều dụng cụ lắm, nếu đem theo màu nước thì tốt rồi."

Tùng Vũ cười nói: "Vậy lần sau mang theo là được. Đúng rồi, về nhà có thể tô màu được không?"

Nam Liệt nhìn xuang quanh một lượt: "Cũng được. Sau khi trở về tôi đem ấn tượng về nơi này vẽ thêm lần nữa."

Tùng Vũ vừa nhận lấy dụng cụ vẽ tranh của cậu cất vào trong ba lô vừa cười nói: "Vốn dĩ tôi rất ghét nơi này, xem cậu vẽ xong dường như không còn chán ghét đến vậy nữa." Lời này có ba phần là thật, bảy phần khen tặng, nhưng cô nghĩ Nam Liệt sẽ không thể phân biệt được.

"Quà khen thưởng của tôi đâu?" Cậu bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

Tùng Vũ đưa ba lô đựng dụng vũ vẽ tranh cho Cát Hạ, quay đầu nói với Nam Liệt: "Không quên không quên, giờ tôi đi mua ngay!"

Nói xong cô thấy đèn đỏ chuyển sang màu xanh lập tức vội vàng đi qua đường, đến cửa hàng tạp hoá đối diện.

Chỉ chốc lát cô đã đem một que kem ốc quế quay trở lại.

"Đây, thứ đắt nhất trong cửa hàng, mời cậu ăn!" Cô ngồi xổm xuống trước xe lăn của cậu, bóc gói kem ra.

Nam Liệt nói: "Chị tự ăn đi."

Tùng Vũ vừa lấy cây kem hoàn chỉnh từ trong túi ra, thấy phản ứng của cậu lập tức ngơ ngẩn.

Xong rồi! Là sơ suất của cô! Cô chỉ nghĩ bình thường mình thích ăn kem ốc quế này, lại quên mất tình trạng tay của Nam Liệt. Với khớp xương co quắp như vậy cậu rất khó có thể cầm được một vật "trên nặng dưới nhẹ" như vậy. Bàn tay của cậu thậm chí còn không thể cầm được kem ốc quế vì không thể hoàn toàn mở ra. Cho dù miễn cưỡng nhét vào, lúc đưa lên miệng ăn cũng rất dễ rơi ra.

"A Liệt, đây là kem ốc quế tôi thích nhất, tôi muốn cho cậu nếm thử." Cô nảy ra ý tưởng, vẫn cầm que kem nhét vào khe hở trong lòng bàn tay của cậu, mà tay của cô cũng không rời đi, lực độ vừa phải bao lấy tay cậu, cũng bảo vệ que kem không rơi xuống.

"Giang Tùng Vũ..." Nam Liệt chớp chớp mắt, thanh âm rất thấp. Tùng Vũ bỗng nhiên phát hiện ra lông mi của cậu vừa dài vừa dày, lại còn có độ cong rất đẹp, khoảnh khắc mí mắt trên rũ xuống, lông mi quét qua nốt ruồi lệ nhìn rất ngoan ngoãn.

"Mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ chảy mất." Giọng nói của Tùng Vũ cũng vô cớ dịu lại.

Nam Liệt cúi đầu xuống, môi đυ.ng phải viên kem vani bên trên, cắn một miếng nhỏ.

Tùng Vũ sợ cậu cố hết sức nên cố tình giơ tay cao hơn một chút.

"Chị không ăn sao?" Nam Liệt hỏi.

"Đắt quá, tôi tự nói với bản thân mỗi tuần nhiều nhất chỉ được ăn một lần, hôm qua tôi đã ăn rồi."

"Chị chỉ thích ăn cái kem này à?"

"Cũng không phải, chẳng qua là thích nhất cái này."

"Vậy sau này ngày nào chị cũng có thể ăn."

"Sao có thể?"

"Tôi sẽ bảo người nhét đầy trong tủ lạnh."

Tùng Vũ nhìn chằm chằm cậu, phát hiện cậu không giống như nói đùa.

Cát Hạ cùng chú Diêu mỉm cười nhìn bọn họ, trong miệng nói "Nhìn hai đứa này thật rốt", vẻ mặt vô cùng vui mừng.

"Tại sao lại tốt với tôi như vậy?" Tùng Vũ hỏi, cô thật sự không hiểu được tò mò.

"Chị cũng rất tốt với tôi, chị sẵn sàng bỏ ra một trăm tệ cho tôi đi vệ sinh." Nam Liệt nói, "Mặc dù tôi không hay ra ngoài, cũng không biết giá cả bên ngoài, nhưng tôi biết nhà vệ sinh công cộng tuyệt đối không đến một trăm tệ."

Tùng Vũ dở khóc dở cười: "Đó vốn dĩ là tiền cậu cho tôi mà."

"Nhưng cho chị rồi chính là của chị. Một trăm tệ chị có thể mua được rất nhiều loại kem này đúng không?"

Tùng Vũ quay đầu cẩn thận suy nghĩ, cũng ít nhiều có chút hối hận mình nhất thời xúc động đưa nhiều: "Khụ, tôi tức cậu của tôi, nhưng cũng thật có lợi cho ông ta."

"Chị bỏ tiền vì tôi, tôi biết." Nam Liệt cười có chút buồn bã, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần đầu tiên đến nhà người lạ mượn nhà vệ sinh quả thật là không lịch sự."

Tùng Vũ an ủi nói: "Được rồi, dù sao cuối cùng chúng ta cũng không nợ gì ông ta. Bởi vì việc nhỏ này mà cậu phải bồi thường một tủ lạnh kem cho tôi? Không đúng, sau này mở tủ lạnh ra sẽ luôn có kem ăn à?"

"Không chỉ có vậy. Chị quên rồi, là chị tốt với tôi trước." Cậu nói, "Lần đầu tiên gặp mặt chị rất tự nhiên bắt tay với tôi, còn ngoắc tay với tôi. Chị... chị cũng không sợ tay của tôi."

"Này không có gì nha." Tùng Vũ đương nhiên sẽ không nói thật, thật ra từ lần đầu nhìn thấy cho đến bây giờ, khi chạm vào tay cậu trong lòng cô không phải không có mâu thuẫn, chẳng qua là cô có thể vượt qua được thôi.

Nam Liệt nói: "Thế nhưng rất nhiều người không như vậy. Đừng nói những người khác, Nam Tuyết từ khi nhớ được đã không cho tôi chạm vào người, kể cả bất cứ thứ gì của nó. Nó thậm chí còn nói tôi lớn lên ghê tởm.

"Ai nói! A Liệt của chúng ta lớn lên rõ ràng rất đẹp, đôi mắt, mũi, lông mày hay miệng đều đẹp hơn Nam Tuyết!" Tùng Vũ không tự giác nắm chặt quyền, thậm chí dùng sức quá mạnh bóp kem ốc quế vỡ ra một chút.

Mặc dù đã vào tháng chín nhưng nhiệt độ giữa trưa vẫn rất cao, kem vốn đã chảy một ít, hơn nữa tay này của Tùng Vũ dùng lực hơi mạnh nên kem chảy xuống khe hở giữa ngón tay của Tùng Vũ và Nam Liệt, làm cho ngón tay trở nên dinh dính.

"Thật sự chảy rồi..." Nam Liệt nhỏ giọng nói, "Nếu chị không ngại thì chúng ta cùng nhau ăn đi? Như vậy có thể ăn nhanh hơn một chút..."

"Được thôi." Tùng Vũ sảng khoái đồng ý, lại không thấy được mặt của Nam Liệt đỏ lên.

Đầu của hai người thật sự rất gần. Chóp mũi của Tùng Vũ cách que kem rất gần, mùi hương vani xộc thẳng vào mũi ngọt ngào và mát lạnh hoà quyện trong không khí oi bức của tháng chín. Cô mơ hồ cảm thấy mùi kem hôm nay đặc biệt nồng đậm.

"Chị ăn nốt ốc quế đi." Nam Liệt nói.

Tùng Vũ cũng không khách khí, cô cũng biết phần đó cậu ăn không tiện nên lấy phần ốc quế trên tay hắn cắn hai miếng đã xong.

Cát hạ đưa khăn ướt cho cô, cô rút ra hai tờ, còn chưa kịp lau cho mình mà quay sang lau tay cho Nam Liệt.

Cát Hạ lắc đầu cười: "Đứa nhỏ này, mẹ vốn đưa giấy để con tự lau, còn mẹ lau cho A Liệt, con nhìn xem tay con còn đang dơ, có thể lau sạch cho A Liệt được sao?"

Lúc này Tùng Vũ mới phản ứng lại, lau khô tay mình trước rồi lần nữa lấy một tờ khăn ướt ra lau ngón tay cùng lòng bàn tay của Nam Liệt một lượt, thậm chí còn không quên cẩn thận tách ngón tay hắn ra lau bên trong. Cũng bởi vậy mà cô phát hiện mặc dù ngón tay cậu cuộn tròn nhưng vẫn có thể dùng ngoại lực bị động mở ra.

"Được rồi." Cô nhẹ nhàng thả tay cậu lại trên đùi.

"Cảm ơn, Giang Tùng Vũ."

"Cậu đúng thật là nói được làm được, không gọi tôi là chị à." Tùng Vũ đột nhiên ý thức được vấn đề này.

"Chị rất để ý?" Cậu nhìn về phía nàng.

"Không đâu." Cô thật sự không quan tâm, "Cho dù cậu không gọi tôi là chị, chị đây vẫn lớn hơn cậu."