Mùa đông lạnh lẽo, hôm nay lại càng lạnh hơn.
Ngoài trời đã dần tan, mưa càng lúc càng vơi đi nhưng vẫn không ngớt, cần gạt nước ô tô chuyển động liên tục trên cửa kính, từ trong suốt lại mờ dần theo từng hạt mưa. Người đàn ông ngồi trên ghế lái đang cúi xuống lướt màn hình điện thoại, có lẽ đang trả lời tin nhắn. Chợt có một tin nhắn thoại thông báo tới, anh ngừng trả lời các tin nhắn khác và bấm vào tin nhắn thoại, lập tức tin nhắn thoại tự động phát:
“Chu Tập, em tìm được cô gái đó chưa? Tính cô ấy rất nhút nhát, em nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng làm cô ấy hoảng sợ. Còn nữa, cơ thể cô ấy yếu nên có bật điều hoà thì chỉnh nhiệt độ vừa phải, tránh để cô ấy bị cảm lạnh nhé. Còn có, còn có…”
Đoạn tin nhắn thoại gửi tới dài gần một phút rưỡi, nhưng nội dung hầu hết là khuyên anh đừng làm cho cô gái kia hoảng sợ và bị cảm, ấy vậy mà Chu Tập vẫn nhẫn nại nghe hết đoạn thoại ấy. Nghe xong, anh tắt màn hình điện thoại, đầu hướng ra ngoài phía cửa sổ nhìn.
Cần gạt nước ô tô vẫn miệt mài lướt qua lướt lại trên cửa kính, chợt tầm mắt anh dừng ở phía đối diện đường, có một cô gái mặc áo khoác xanh trên tay cầm túi xách. Cô đứng đấy, cúi đầu nhìn điện thoại. Có người đi vội vã chạy ngang qua người, cô né sang một bên rồi rụt cổ lại như con rùa khi sợ hãi đều né tránh người khác, sau đó không ngừng nhìn về phía xa, đợi đến khi người đó tránh xa khỏi tầm mắt, cô mới tiếp tục nhìn điện thoại.
Không biết phía bên kia điện thoại nhắn gì, chỉ thấy đầu cô càng lúc càng cúi xuống thấp, khoảng một lúc sau cô mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn sang về phía anh. Bắt gặp ánh mắt của cô gái ấy, Chu Tập liền nhận ra đó là cô, người anh cần tìm. Anh nhớ đến lời dặn dò của Chu Dữu, không để cô bị cảm lạnh, nhưng cô ấy lại không cầm ô, Chu Tập chỉ im lặng quan sát cô gần nửa tiếng qua cửa kính ô tô.
Nửa tiếng trôi qua, thấy cô vẫn đứng đấy không nhúc nhích, Chu Tập nhíu mày, tay cầm lấy ô, đang định mở cửa bước xuống xe, lại thấy cô gái ấy lại rụt cổ lại sợ hãi như lúc nãy, lúc này cô cất điện thoại rồi chạy về phía anh. Khả năng cao là người ở đầu bên kia mắng cô một trận rất lớn. Chu Tập bất giác nghĩ tới tiếng la hét của Chu Dữu, giây tiếp theo, điện thoại của anh vang lên.
Sau khi tắt điện thoại, cô gái ấy đã chạy đến chỗ xe đang đậu, gõ nhẹ vào cửa sổ vào cái, sau đó mới dám mở cửa xe. Trước mắt là dáng người thấp bé, cô nhìn thấy anh rồi chợt đỏ mặt, đầu rụt rè cúi thấp xuống không dám nhìn anh, trong ánh mắt dường như là sợ hãi chỉ dám nhìn xuống đất.
Chu Tập đưa mắt nhìn nơi khác, chỉ ném cho cô hai từ: “Lên xe” Nhìn bộ dạng sợ hãi khúm núm của cô như vậy, anh đang tự hỏi mình đáng sợ đến như vậy sao?
Ngoài trời, mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt. Cô gái vẫn đứng đấy, mái tóc dài đã bị mưa làm ướt dính bết vào trong trán, cô ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mặt tròn đen lấp lánh, căng thẳng nói:“Tôi… tôi… là… Chu… Chu…”
Chu Tập nhìn cô, mưa nặng hạt rơi từng giọt làm ướt đồ cô, vậy mà cô vẫn còn đứng ngoài đó, lời nói lấp bấp không thành câu. Anh nhíu mày nhìn, lông mày anh nhăn đến độ có thể gϊếŧ chết một con ruồi, không để cô lãng phí thời gian, anh kiên nhẫn nói:
“Chu Dữu nhờ tôi đến đón cô.”
Nghe thấy anh nói ra cái tên quen thuộc, đôi mắt cô gái ấy chợt sáng lên.
“Lên xe.” Như sợ cô chần chừ nói gì đó, anh nói thêm: “Nhanh lên.”
Thấy anh thúc giục, cô vội vàng cẩn thận bước lên xe rồi đóng cửa xe lại. May thay, khi cửa xe vừa đóng, ngoài trời bỗng nhiên xuất hiện cơn mưa đá lộp bộp đập vào cửa sổ, đâu đó hoà lẫn vào vài tiếng “tách tách” tạo nên bản nhạc.
Mặc dù trong xe rất ấm, nhưng quần áo, tay và túi xách đều ướt, đến cả ngón tay cô cũng run rẩy, vì vậy không tránh khỏi viễn bị lạnh. Điều này làm cho cô chật vật lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.