Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 12

Nhưng cậu là một con quỷ

Sắp tới đêm hôm nay dường như cực kỳ dài, Nam Đăng ngủ cũng không yên.

Sau khi mèo đen và nhân sư rời đi, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng chẳng muốn động đậy.

Thế nhưng cậu vừa nhắm mắt vào, lại cứ cảm thấy không ngủ được, đổi tư thế khác cũng không thoải mái.

Nam Đăng nửa chừng tỉnh dậy hai lần, nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, trở mình đối diện với vách tường.

Mặt trời không chiếu tới trong góc, nền xi măng thô ráp vừa lạnh vừa cứng.

Lẽ nào là vì chiếc giường ngày hôm qua ngủ quá thoải mái, cho nên hôm nay mới không quen.

Nam Đăng nhắm mắt lại, vẫn ngủ không yên như cũ.

Đầu thỏ lo cho cậu, canh chừng bên gò má cậu, xúc cảm lông xù xù cọ qua.

Đợi tới gần đêm, Nam Đăng nghĩ đến phải đi tìm Liên Dịch, bèn xuất phát từ sớm.

Cậu đi qua thùng rác ven đường, dừng lại lục ra một cái đuôi thạch sùng đứt đoạn ở bên trong.

Nam Đăng chưa từng thấy thứ này, cầm lên quan sát thật lâu, quyết định chính là nó.

Liên Dịch nói, nhận đồ cậu tặng, thì có thể trông thấy cậu, chắc là do những thứ đó dính hơi thở của cậu.

Nếu hơi thở quá nhạt, có phải sẽ không nhìn thấy nữa chăng.

Nam Đăng không hy vọng Liên Dịch không nhìn thấy mình đâu, cậu còn muốn tiếp tục kết bạn với anh, nói chuyện thật nhiều.

Cậu mang theo cái đuôi thạch sùng, đi tới gõ cửa căn nhà quen thuộc, đã có giao hẹn, Nam Đăng cảm thấy trèo cửa sổ nữa cũng không hay lắm.

Cửa phòng được mở ra rất nhanh, Nam Đăng đứng ở cửa, nhoẻn miệng cười với Liên Dịch, rồi đưa cái đuôi thạch sùng trong quay qua: "Cái này tặng anh."

Liên Dịch quét mắt nhìn cái đuôi thạch sùng trong tay cậu, động tác nắm tay nắm cửa hơi khựng lại.

Anh vươn tay nhận lấy, đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, lại lau khô gói kín rồi cất kỹ.

Nam Đăng vẫn luôn theo sau lưng anh, nhìn hành động của anh.

Cậu còn thấy trong ngăn kéo của tủ thấp đặt đồ vật khác, có búp bê thỏ, lá cây khô queo, bút máy đã lau chùi sạch sẽ giống vậy, còn có chiếc lông chim màu đen lần trước.

Quả nhiên lần nào Liên Dịch cũng nhặt hết, hơn nữa còn cất thật kỹ.

Nam Đăng siêu vui vẻ, còn có một chút áy náy, dẫu sao lúc cậu tặng đồ lần đầu, là muốn cắn Liên Dịch một cái.

Cậu tiếp tục đi theo Liên Dịch đến sô pha phòng khách, ngôi bên cạnh anh, mở ti vi rồi dùng điều khiển chọn kênh mình thích.

Coi một hồi, Nam Đăng ngáp một cái, cơ thể không tự chủ mà dựa về phía Liên Dịch.

Nhiệt độ cơ thể của người sống thực sự quá thoải mái, giống như kề sát chiếc chăn mềm mại ấm áp.

Âm thanh của ti vi trở nên thôi miên, Nam Đăng ngủ không ngon cả đêm, lúc này chịu không nổi cơn buồn ngủ, dần dần thϊếp đi.

Đầu thỏ nhảy xuống khỏi sô pha, xoay người nhìn Liên Dịch, tự thân vận động tuần tra trong nhà, xem xét mỗi một ngóc ngách, ý đồ tìm được thứ có thể ăn.

Nam Đăng ngủ một giấc dậy, phát hiện đã đến ba giờ rạng sáng, cậu ngủ hơn ba tiếng đồng hồ.

Mà cậu còn dựa lên người Liên Dịch, thậm chí là nửa nằm, một tay khẽ nắm lấy góc áo anh.

Tay kia Liên Dịch chống thái dương, yên lặng nhắm mắt, hình như cũng ngủ rồi.

Nam Đăng không đánh thức anh, lưu luyến mà cọ cọ vào trong l*иg ngực anh.

Cậu ngủ một hồi, cảm thấy cơn mệt mỏi lúc trước đã tan biến rất nhiều, cả chú quỷ đều có tinh thần.

Nam Đăng lại lặng lẽ xấu hổ, thân là một con quỷ, ấy vậy mà không quen ngủ góc tường.

Chẳng qua cậu còn nghĩ đến một khả năng khác, nguyên nhân cậu không mệt mỏi nữa, có lẽ liên quan tới Liên Dịch.

Một người sống nhận đồ quỷ hồn tặng, còn thường xuyên ở chung một phòng với quỷ hồn, hẳn là...... sẽ bị ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít nhỉ?

Bằng không sao quỷ hồn khác lại cứ muốn đi tìm con mồi, có thể bọn họ cũng từng gặp phải người sống không cắn được, nên cả ngày dính lấy đối phương, dùng cái này để khôi phục tinh thần.

Kinh nghiệm làm quỷ của Nam Đăng ít đến thảm thương, tất cả đều phải dựa vào chỗ kiến thức vẻn vẹn cậu có để phỏng đoán.

Cậu miên man suy nghĩ, tầm mắt tự dưng chuyển tới bên gáy Liên Dịch.

Tối qua Liên Dịch hỏi cậu có đói không, còn bảo cậu cắn cổ anh đi.

Cho nên...... chỗ này mới có thể cắn được hả?

Nam Đăng nhất thời thất thần, Liên Dịch bỗng mở mắt ra, va phải ánh mắt cậu.

Từ góc độ của anh, Nam Đăng gần như là ôm lấy anh, cằm đặt dưới một bên vai anh, đôi mắt xinh đẹp cùng ánh mắt chuyên chú lại ẩn chứa khát khao vụng về.

Liên Dịch rũ mắt, lông mi chiếu xuống hàng bóng nhỏ: "Đói à?"

Nam Đăng vẫn lắc đầu, chột dạ lại cãi bướng: "...... Tôi không đói."

Cậu lèo nhèo mà ngồi thẳng dậy một chút, ngoẹo đầu: "Tại sao anh không sợ tôi chút nào vậy?"

Dù một xíu xìu xiu cũng chẳng có, nhưng cậu là một con quỷ cơ mà.

Liên Dịch nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Nam Đăng trong chốc lát, vươn tay qua phía cậu, chạm chạm vào vị trí gò má: "Cậu từng soi gương chưa?"

Nam Đăng hơi mờ mịt, nói: "Chưa......"

Liên Dịch dừng một chút, chậm rãi thu tay về.

Quỷ hồn tồn tại rất lâu, có khả năng sẽ quên mất những chuyện khi còn sống, chỉ nhớ được tử trạng và oán hận đã từng.

Anh không nói chuyện, Nam Đăng lết qua, tiếp tục dính vào cánh tay anh: "Anh không buồn ngủ à?"

"Tôi không mệt." Liên Dịch trả lời.

Nam Đăng lại nghĩ, nếu buổi tối Liên Dịch không ngủ, có thể ban ngày sẽ phải ở nhà nghỉ ngơi, cậu không tiện lưu lại ngủ trên giường anh nữa.

"Ò......" Nam Đăng đáp một tiếng, đợi trời sáng rồi, cậu vẫn phải rời khỏi thôi.

Liên Dịch tuyệt nhiên không biết vì sao cậu bỗng mất hứng thú, vẻ mặt cũng hơi suy sụp.

Anh nhịn không được giơ tay, giống như ôm lấy Nam Đăng từ đằng sau, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu.

Liên Dịch nói không mệt, quả nhiên không ngủ cả đêm, sau nửa đêm Nam Đăng cùng anh coi ti vi, hoặc là nói anh cùng Nam Đăng coi ti vi.

Trước khi trời hửng sáng, Nam Đăng nắm tay Liên Dịch: "Tôi phải đi rồi......"

Thân hình cậu thiên về gầy yếu, đầu ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của quỷ thể dán tới gần, Liên Dịch rũ mắt nhìn, thất thần trong giây lát: "Ừm."

Nam Đăng tiếp tục nói: "Anh phải chăm dưỡng thương, không thoải mái thì phải đi khám bác sĩ."

"Được."

Nam Đăng vẫn rời đi từ cửa sổ như trước, bởi vì cậu phát hiện Liên Dịch đứng ở phòng khách, không hề có ý định mở cửa cho cậu.

Cậu không suy nghĩ nhiều, tìm được đầu thỏ đang gặm lá trong chậu hoa, mang theo nó leo ra khỏi cửa sổ.

Mãi đến khi bóng dáng Nam Đăng biến mất ở bên ngoài, Liên Dịch mới đóng chặt cửa sổ, quay về phòng sách.

Anh ngồi trước bàn trà, xắn tay áo lên, tháo băng gạc bên tay phải.

Tối qua sau khi Nam Đăng đi, anh vẫn luôn ở trong phòng tắm, thuốc bột trên miệng vết thương mất tác dụng, buổi sáng mới quấn đại lần nữa.

Mà chỉ qua một đêm, miệng vết thương không được điều trị cẩn thận, lại đã có dấu hiệu bắt đầu khép miệng.

-

Giữa trưa ban ngày, tốp thiên sư nội viện sắp xếp tới trợ giúp cuối cùng cũng đến.

Lâm Cửu vẫn là người phụ trách chính của khu vực, hắn một bên kiểm kê nhân số: "Sao tới chậm quá vậy?"

Chi viện đã xin từ sớm, lúc ấy vẫn chưa phát hiện ra địa linh mới sinh, tình hình khắp nơi cũng không mấy lạc quan.

Sau đó địa linh tới, sát khí được áp chế, nhưng lại đυ.ng phải Quỷ Vương hiện thân mờ ảo.

Bây giờ phải đi bắt oán hồn, hỗ trợ Thần Quỷ địa phủ có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Quỷ Vương, còn phải theo dõi địa linh mèo đen, hy vọng có thể thu được tin tức có liên quan tới Thần Núi từ chỗ của nó.

Ngoại trừ những cái đó, còn có quả bom hẹn giờ Liên Dịch.

Lâm Cửu thực sự hết cách phân thân, thần kinh căng thẳng mấy ngày liên tục sắp đạt cực hạn.

Thiên sư phía dưới lắc đầu: "Không rõ lắm, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, đã chạy tới đây trước tiên."

Có vài tên thiên sư tiến lên, đặt xuống mấy cái rương lớn, bên trong là một ít dụng cụ và nước bùa đuổi quỷ đặc chế.

"Đây là nước bùa mới nhất do Tạ trưởng lão nghiên cứu chế tạo, hiệu quả tốt hơn so với trước đây."

Bọn họ đến đây hỗ trợ, vừa hay cũng mang vật dụng cần dùng tới.

Nước bùa không chỉ có thể xua tan quỷ khí, bổ sung máu tươi bị hao tổn, còn có tác dụng ngăn ngừa, vẫn luôn là món được chào đón nhất ở cửa hàng bùa chú.

Lâm Cửu bảo người đưa về cửa hàng bùa chú kê khai số lượng, thuận miệng hỏi: "Tạ trưởng lão gần đây có khỏe không?"

Nội viện tổng cộng có bốn vị trưởng lão, Trác Thanh không rõ tăm hơi, hai người Ông Bình Nhiên và Cốc Hư phụ trách các hạng mục công việc trong ngoài.

Còn lại một vị trưởng lão Tạ Vận, bởi vì bệnh nên đã tu dưỡng nhiều năm, không còn lộ mặt trước mọi người từ lâu, mà ông cực kỳ am hiểu nghiên cứu chế tạo trận pháp bùa chú vân vân, thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay hỗ trợ.

"Không biết nữa", thiên sư trả lời, "Tạ trưởng lão vẫn không gặp khách như trước, nghe nói tình hình không tốt lắm."

Lâm Cửu im lặng, phất tay bảo anh ta rời đi theo đội ngũ.

Chi viện đến, nhân thủ khắp nơi đều dư dả không ít, Lâm Cửu vẫn không thể lơi lỏng, lập tức bắt đầu lên kế hoạch và bố trí lần nữa.

Buổi chiều, Ông Bình Nhiên gửi tới một thông tin, bên trong chỉ có mấy chữ.

"Lấy Thần Núi làm chính."

Ngụ ý, việc khác đều có thể bỏ qua một bên, dốc toàn lực tìm kiếm động thái của Thần Núi.

Nhưng mà cứ như vậy, ắt sẽ trễ nải việc bắt oán hồn, còn có con Quỷ Vương mờ ảo trốn từ trong tháp ra.

Lâm Cửu thấy, Quỷ Vương mới là thứ cần chú trọng nhất.

Hắn cầm thông tấn khí lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn dựa theo kế hoạch của mình để sắp xếp hành động trước.

-

Trước khi mặt trời sắp xuống núi, Lâm Cửu thử liên lạc với Liên Dịch, kết nối với truyền tin của anh.

Bên trong thông tấn khí, thanh âm của Liên Dịch trầm thấp lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

"Liên thủ tịch", Lâm Cửu giải thích: "Tối nay sắp sửa tiến hành một đợt càn quét, ngoại ô có phải cũng nên sắp xếp nhân thủ hay không?"

Càn quét là quy mô lớn, hàng loạt thiên sư thống nhất hành động vào ban đêm, tìm kiếm oán hồn ẩn náu khắp nơi.

Đây là vì tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Quỷ Vương, hai lần trước tay không mà về, khiến Lâm Cửu canh cánh trong lòng.

Bây giờ hắn đã bố trí đầy đủ, không tin không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Đợi nhanh chóng giải quyết Quỷ Vương, lại căn cứ vào ý tứ của nội viện, tiếp cận địa linh mèo đen cũng chưa muộn.

Càn quét cần phải kiểm tra triệt để mỗi một tấc đất, mà khu vực ngoại ô này vẫn luôn rất đặc thù.

Liên Dịch ở bên kia, quỷ hồn cấp thấp bình thường căn bản không dám bén mảng, một vài con cả gan ra tay với anh, càng là tìm đường chết.

Nhưng nếu bỏ ngoại ô ra, càn quét sẽ để sót, đi rồi lại sợ làm phiền đến Liên Dịch, khiến anh không vui.

Liên Dịch ở lâu như vậy, vẫn yên yên ổn ổn, Lâm Cửu còn kiêng kị anh, nên nói trước với anh một tiếng.

Đầu bên kia truyền tin im lặng rất lâu, lâu đến mức lòng Lâm Cửu sinh ra lo lắng, cuối cùng Liên Dịch mới trả lời: "Cần."

-

Từ sau khi rời khỏi nhà Liên Dịch, Nam Đăng không đến chỗ khác, quay lại trong góc nhỏ đợi trời sáng.

Mèo đen cũng đã tới trước, ngủ chung với cậu.

Trong ngực Nam Đăng ôm mèo đen và đầu thỏ, mèo đen lại lớn hơn một vòng, rõ ràng nó là động vật sống, nhiệt độ cơ thể lại kém xa Liên Dịch.

Nam Đăng ngáp một cái, chẳng giống như ngày hôm trước vẫn luôn ngủ không ngon, lại còn nhớ nhung cái giường của Liên Dịch.

Không biết qua bao lâu, Nam Đăng bị động tĩnh bên cạnh đánh thức.

Cậu mở mắt phát hiện trời hãy còn tối, trong l*иg ngực trống rỗng, đầu thỏ ngồi một bên nhìn ra ngoài.

Mèo đen bắt chước chắn đằng trước Nam Đăng và đầu thỏ, cong lưng phát ra tiếng gầm "gừ gừ" nhẹ, lông ở phần lưng và đuôi xù lên, cặp đồng tử vàng kim nhìn chằm chằm người tới.

"Nam Đăng."

Giọng nói quen thuộc vang lên, Nam Đăng sững sờ một lát, khẩn trương chống mặt đất bò dậy, trông thấy Liên Dịch đứng dưới mái hiên cách đó không xa.

"Sao anh lại ở đây?" Cậu kinh ngạc không thôi, "Là...... đi ngang qua à?"

Chỗ này cách nhà Liên Dịch không tính là quá xa, phản ứng đầu tiên của Nam Đăng, cho rằng anh tình cờ trông thấy mình.

"Không phải", Liên Dịch vừa cất bước tiến lên trước, "Tôi tới tìm cậu."

Anh cẩn thận kiếm kỹ quanh đây, quả nhiên tìm được Nam Đăng.

Cái góc này coi như khuất, nhưng chỉ cần có lòng, vẫn có thể bị phát hiện.

"Tìm tôi ạ?" Vẻ mặt Nam Đăng mê man.

Liên Dịch đến gần khiến mèo đen càng thêm phẫn nộ, mắt thấy nó sắp nhào về phía anh, Nam Đăng vội vàng ngăn nó lại.

"Đừng sợ đừng sợ......" Nam Đăng trấn an: "Đây là bạn của tao đó."

Mèo đen lập tức thu lại tư thế công kích, chẳng qua vẫn hơi cảnh giác, canh giữ sít sao bên cạnh Nam Đăng.

Tầm mắt Liên Dịch đảo qua từ trên thân mèo đen, tới trước góc tường âm u lạnh lẽo.

Nghe Lâm Cửu nói, địa linh mới sinh cũng là một con mèo đen.

Liên Dịch chưa từng gặp địa linh mới, đồng thời dưới trạng thái không chiến đấu, khó mà nhìn ra cái gì từ bề ngoài của không ít địa linh.

Địa linh sẽ không có khả năng tới gần, hay bảo vệ một oán hồn, đây có lẽ là trùng hợp.

Góc tường thấp bé chật hẹp, Liên Dịch cúi người ngồi xổm xuống, nói với Nam Đăng: "Chỗ này không an toàn."

Nam Đăng khẩn trương ngay tức khắc: "Sao thế? Vì sao ạ?"

Liên Dịch lấy ra một thứ to cỡ lòng bàn tay, Nam Đăng biết, này gọi là điện thoại di động.

Anh mở di động, kéo ra một tin nhắn, đưa Nam Đăng coi.

"Là của thiên sư nội viện gửi, tất cả cư dân đều nhận được", để phòng ngừa bên trong tin nhắn có chữ Nam Đăng không biết, Liên Dịch giải thích: "Bọn họ tăng thêm chi viện, tối nay sẽ tiến hành càn quét diện rộng, tóm gọn tất cả quỷ hồn."

Thông báo bằng tin nhắn cho cư dân, là để họ chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó có thể sẽ tiến vào nhà tra xét.

Nam Đăng không biết làm sao, cầu cứu nắm lấy ống tay áo Liên Dịch: "Phải...... phải làm gì bây giờ?"

Cậu dường như không còn nơi nào để trốn, tiếp tục ở lại chỗ này, chắc chắn không an toàn.

"Theo tôi về đi."

Ngữ điệu của Liên Dịch thấp mỏng, vừa như trấn an, vừa như dụ dỗ: "Trốn trong tủ quần áo của tôi, họ sẽ không biết đâu."

Nam Đăng gần như gật đầu ngay lập tức, sau đó lại chần chừ: "Nhưng trời vẫn chưa tối."

Cậu không thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời, quỷ thể sẽ bị bỏng.

Điểm này Liên Dịch cũng đã có dự tính từ trước: "Tôi mang theo dù."

Đầu thỏ ở bên cạnh quan sát bọn họ, lặng lẽ lộ ra một ánh mắt khinh bỉ.

Nam Đăng lại gật gật đầu lần nữa, cực kỳ cảm động.

Thế nên Liên Dịch nhận được tin tức, liền cố ý qua đây tìm cậu, còn muốn giúp cậu trốn tránh.

Trên tin nhắn viết hành động sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ chiều, thiên sư khắp nơi vừa vặn đuổi tới đích giáp lúc trời tối.

Tính thời gian cũng không còn sớm, Nam Đăng phải lập tức đi theo Liên Dịch.

Mèo đen chắn ở dưới chân cậu kêu "meo meo", Nam Đăng vừa vuốt ve phần lông trên lưng nó: "Tao đi trốn một chút, không sao đâu...... mày muốn đi cùng tao không?"

Nếu Liên Dịch không đồng ý cho mèo đen vào nhà, thì để nó ở bên ngoài một lát cũng được.

Mèo đen nhìn nhìn Liên Dịch, lại nhìn về phía đầu thỏ trong l*иg ngực Nam Đăng.

Nó không lựa chọn đi cùng, như là xác nhận Nam Đăng sẽ không sao, xoay người chạy nhanh rời khỏi.

Liên Dịch dõi theo bóng dáng mèo đen nhìn thêm hai lần, bật dù che nắng ra chuẩn bị.

Nam Đăng ở cạnh anh, chiếc ô nghiêng về phía bên này của cậu, vừa vặn che kín ánh mặt trời.

Trên đường không một bóng người, Nam Đăng nắm chặt tay Liên Dịch, cẩn thận chú ý xung quanh.

Một người một quỷ quay về nhà, Nam Đăng lao thẳng đến phòng ngủ, trốn vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, còn kéo mấy bộ quần áo của Liên Dịch đắp lên mình.

Cậu núp ước chừng nửa tiếng, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Tủ quần áo đặt cạnh tường bên hông cửa sổ, có thể nghe thấy rõ ràng một loạt tiếng bước chân.

Người tới dừng ngay trước cửa, đồng thời gõ gõ cửa.

Nháy mắt, Nam Đăng sợ đến cực điểm.

Nếu Liên Dịch hối hận thì sao bây giờ, cậu trốn ở đây, có khi ngay cả cơ hội đào tẩu cũng chẳng có.

Nam Đăng ôm chặt đầu thỏ, cuộn mình dưới một đống quần áo không nhúc nhích.

Cậu còn có thể nghe thấy Liên Dịch đi ra mở cửa, đang nói chuyện với đối phương, tiếc là nghe chẳng rõ gì cả.

Sau đó nữa, Nam Đăng không nhớ nổi rốt cuộc đã qua bao lâu, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Ngay sau đấy có tiếng bước chân tới gần phòng ngủ, đẩy cửa tiến vào, dừng trước tủ quần áo.

"Nam Đăng."

Là giọng của Liên Dịch: "Họ đi rồi."

Liên Dịch kéo tủ quần áo ra, kiên nhẫn đợi Nam Đăng tự ra ngoài.

Một đống quần áo trong góc động đậy, đồng thời trượt xuống dưới.

Nam Đăng chậm rì rì nhích ra khỏi tủ, nhỏ giọng hỏi: "Đi hết rồi ạ?"

Trông thấy Liên Dịch ứng tiếng, cậu thoáng thả lỏng.

Bấy giờ cậu mới phát hiện, Liên Dịch đã thay một bộ quần áo màu xanh nhạt, không giống với sắc thái xám đen thường hay mặc trước đây.

Màu nhạt tôn lên khí chất của Liên Dịch có hơi bất đồng, cụ thể là khác chỗ nào, Nam Đăng không nói được, chỉ cảm thấy muốn gần gũi anh hơn.

Liên Dịch cúi người ngồi xổm xuống, chìa tay về phía Nam Đăng: "Đừng sợ."

Nam Đăng nắm tay anh, thuận thế chui vào trong ngực anh, ôm lấy cơ thể ấm áp rồi thở một hơi thật dài.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Liên thủ tịch: Dẫn về nhà thì là của tôi.

UwU, thích kiểu anh hay ngồi xổm rồi vươn tay về phía bé ghê.