Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 50

Khi Hứa Kim Kim nói ba chữ "Chào thúc thúc", xung quanh có thể nghe thấy tiếng kim châm trong hành lang chật hẹp.

Hốc mắt trợ lí Lý bắt đầu ươn ướt, anh ấy còn chưa đến ba mươi, đang muốn ủy khuất thì khóe mắt nhận được một ánh mắt nặng nề, anh ấy rụt cổ lại, kìm nén nước mắt.

Bên tai Hứa Kim Kim im lặng, cô cảm thấy giọng nói của mình quá nhẹ, quay mặt về phía trợ lý đặc biệt Lý vừa rồi, nhếch môi hơi cao giọng: "Chào thúc thúc, tôi ở bên cạnh…"

Lục Yến nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt tươi cười đứng ngoài cửa, nhắm mắt ngắt lời cô: "Cậu ấy không phải…"

Anh vừa định nói đã bị một giọng nói thô bạo cắt ngang.

"Kỉ Hoài, ngươi đưa nước tới chưa?"

Kỉ Hoài quay người lại, ánh mắt liếc nhìn Hứa Kim Kim, cau mày.

Tại sao lại là cô?

"Nhanh lên đi." Hắn ta ở dưới lầu hét lên một tiếng.

Giọng nói bên tai khiến sắc mặt Hứa Kim Kim thay đổi, cô dừng lại, nhìn qua Kỉ Hoài: "Là Kỉ Hoài sao?"

Kỉ Hoài nghe vậy không nói gì mà trực tiếp đặt chiếc bình đang khiêng xuống dưới chân Lục Yến: "Nước giao đến rồi, tôi đi trước."

"Ừm."

Khi Kỉ Hoài đứng thẳng lên, ánh mắt cậu gặp phải một ánh mắt sắc bén, cậu giật mình, vô thức nói: "Thầy Yến."

Lúc này lão sư không đeo kính, mắt anh dường như có gì đó khác lạ.

Lục Yến gật đầu, cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Kỉ Hoài.

Những lời chửi rủa thiếu kiên nhẫn lại vang lên từ hành lang.

"Kỉ Hoài, sao đưa nước chậm như vậy! Mau xuống đi."

"Xuống ngay." Kỉ Hoài cau mày, xoay người vội vàng đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, Hứa Kim Kim muốn ngăn cậu lại: "Kỉ Hoài, đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Tôi không rảnh." Kỉ Hoài không quay đầu lại mà chạy xuống cầu thang.

"Chờ một chút."

Hứa Kim Kim muốn đuổi theo, nhưng cậu di chuyển quá nhanh, cây gậy mù rơi khỏi tay cô, lăn xuống đất, cô đang định nhặt lên đã có người nắm lấy cổ tay cô, đặt cây gậy mù vào tay cô.

"Đừng vội, tôi cùng cô xuống lầu."

Giọng nói dịu dàng rơi xuống, Hứa Kim Kim vô thức nắm lấy tay anh: "Được."

Khi hai người đi xuống lầu, Lục Yến quay đầu lại nhìn trợ lý Lý.

Trợ lý đặc biệt Lý vẫn đang emo tại chỗ, khi chạm phải ánh mắt trên cầu thang, anh ấy lập tức phản ứng, quay người trốn vào trong nhà.

Khoảnh khắc anh ấy đóng cửa lại, nước mắt anh ấy cũng rơi xuống.

Đã là "ông nội", "thúc thúc" còn có "ba ba", thực sự rất đau lòng, anh ấy lau nước mắt, sau đó lập tức chạy đến trước gương trong phòng tắm nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.

Một lúc lâu sau, anh ấy bật khóc.

"Làm sao bây giờ? Mình thật sự già thật rồi"

-

Kỉ Hoài vừa xuống lầu đã nghe thấy Kỉ Tam mắng chửi: "Sao chậm quá vậy? Chết ở đâu rồi? Lần sau nhanh lên."

Cậu mím môi đáp: "Ừm, biết rồi."

"Lên xe đi."

Kỉ Hoài nhảy lên xe ba bánh, vừa ngồi xuống, phía sau liền truyền đến một giọng nói.

Kỉ Tam nhìn trong gương chiếu hậu thấy một bóng người mảnh khảnh, ánh mắt hướng lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt sứ đó.

"Cô ấy đang gọi ngươi sao?"

Kỉ Hoài quay đầu lại nhìn phía sau, Hứa Kim Kim đang từ hành lang đi ra, cậu im lặng một lát rồi trả lời: "Không biết, tôi không biết cô ấy."

Kỉ Tam xoay tay cầm khởi động máy, sau khi khởi động xe ba bánh điện, hắn ta nhìn chằm chằm gương chiếu hậu một lúc, tay còn lại véo điếu thuốc trên miệng, cười tục tĩu: "Thì ra là cô ấy, vài ngày không gặp xem ra tươi ngon mọng nước."

Giọng điệu này khiến Kỉ Hoài cau mày, cậu quay đầu nhìn bóng người đang tiến lại gần, thúc giục: "Đi thôi chú họ, đừng chậm trễ giao nước."

Kỉ Tam đạp ga, chiếc xe ba bánh lao nhanh sang con đường bên cạnh, chẳng mấy chốc đã đến giao lộ phía trước rồi biến mất ngay khi rẽ.

Hứa Kim Kim đi xuống lầu, cô nghe thấy âm thanh khởi động chói tai, cô đang định gọi tên "Kỉ Hoài" thì bên tai truyền đến một giọng nói ôn hòa.

"Hình như cậu ấy ngồi xe ba bánh rời đi rồi."

Hứa Kim Kim cau mày, đứa nhỏ này cố ý tránh né cô.

Lục Yến nhìn cô đang cau mày, anh im lặng một lúc rồi nói: "Thứ hai cô có thể đến trường tìm cậu ấy."

Hứa Kim Kim mang đầy tâm sự nặng nề gật đầu: "Ừm."

Ánh mắt Lục Yến đảo qua mặt cô: "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Hứa Kim Kim bình tĩnh lại, thiếu chút nữa quên mất chuyện "chính sự", cô cắm móng tay vào cây gậy mù nói: "Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi xem phim."

Lục Yến nhướng mày nói: "Có rảnh."

Hứa Kim Kim nghĩ tới chiến lược trên mạng, phải luôn nói bóng gió rõ ràng với người mình muốn trêu chọc, như vậy mới có thể đạt được kết quả gấp đôi.

Cô không nghe giới thiệu phim, nhưng cô có thể đoán sơ bộ dựa trên tên phim.

Cô không nghe giới thiệu phim, nhưng cô có thể đoán sơ bộ dựa trên tên phim.

"Tên là "Xin hãy yêu anh lần nữa", rất thích hợp để chúng ta… xem."

Vừa nói, cô vừa nhấn mạnh giọng điệu, vừa bổ sung thêm câu sau.

Không có lý do gì mà anh không nghe không hiểu.

"Tại sao lại thích hợp với chúng ta?"

"…"

Hứa Kim Kim nghẹn ngào, cô không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Cái tên này nghe giống như một câu chuyện tình lãng mạn ngọt ngào, cô nói rõ ràng như vậy, sao anh lại không hiểu?

Cô ấy chưa đủ thẳng thắn sao?

Hay cô nên nói thẳng hơn thì sao?