Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 43

Trước khi Lục Yến rời đi, ánh mắt anh dừng lại ở dấu răng nông trên môi cô, anh nhướng mày, đột nhiên nói: "Hôm qua người đó hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta sao? Nếu cần tôi giải thích, lần sau…"

Hứa Kim Kim nghe vậy biến sắc: "Ngàn vạn lần không cần giải thích."

Cậu cô và Lục Yến là cùng một giuộc, nếu ông ta biết thì Lục Yến cũng biết, họ lập tức sẽ nhúng tay vào.

A nên làm sao bây giờ?

Lục Yến nhìn cô, chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của cô, anh dùng giọng điệu khó hiểu hỏi: "Vì sao không cần giải thích?"

"Không, không có gì."

Hứa Kim Kim cầm cây mù, cụp mi xuống.

"Vậy tôi vào lớp đây."

Lục Yến nhìn chằm chằm mặt cô, anh lùi lại vài bước.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Kim Kim cảm thấy lo lắng như kiến

ngồi trong chảo nóng.

Cô không thể giải thích, cô phải nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với anh.

Cho nên, cô quay mặt về nơi có tiếng bước chân: "Chờ một chút."

Lục Yến dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"

Hứa Kim Kim trầm ngâm một lát mới nói: "Thật ra, tôi…"

"Cái gì?" Lục Yến hỏi.

Hứa Kim Kim cắn răng lấy hết can đảm nói: "Tôi là người con gái không ghét anh, cũng không sợ anh, tôi còn cảm thấy anh là một người rất tốt."

Cô nói rõ ràng đến mức anh không thể hiểu được.

Cô ho khan hỏi: "Anh có hiểu ý tôi không?"

Nói xong, vành tai cô dựng lên cẩn thận lắng nghe âm thanh trong tai.

Nhưng, cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai.

Im lặng một lúc, bên tai cô vang lên một giọng nói dịu dàng: "Tôi hiểu rồi, ý cô là…"

Nói ra, mạnh dạn nói ra đi.

Đó là những gì cô nghĩ.

Lục Yến nhìn cô, chậm rãi nói: "Coi tôi là một người bạn tốt."

Hứa Kim Kim: "…"

Lục Yến nhìn sắc mặt cứng đờ của cô, đôi mắt anh rũ xuống dưới tròng kính, che giấu nụ cười lóe lên bên trong.

——

Cả buổi chiều Hứa Kim Kim suy nghĩ cẩn thận, chính mình đã nói rõ ràng như vậy, sao anh lại không hiểu ý tứ của cô.

Buổi tập vũ đạo kết thúc vào buổi chiều, một số nữ sinh ngồi trên sàn phòng tập để nghỉ ngơi.

Hứa Kim Kim cũng thay bộ đồ múa ra chuẩn bị tan sở.

Bên tai cô nghe thấy tiếng trò chuyện của vài cô bé.

"Cậu bạn lớp cậu tên Kỉ Hoài khá đẹp trai, nhưng suốt ngày cứ lạnh lùng, hơi khó gần."

Khi nghe thấy tên Kỉ Hoài, Hứa Kim Kim đang xách túi của mình dừng lại, một giọng nói khác lọt vào cô.

"Ừm, quả thực rất đẹp trai, lại rất khó gần, một ngày cậu ấy không nói quá năm câu."

"Hình như tôi nghe nói cậu ấy làm giúp việc vào cuối tuần?"

"Ừm, sau khi ba mẹ ly hôn, cậu ấy sống với chú họ, nghe nói chú họ rất khắc nghiệt với cậu ấy, thường xuyên bắt cậu ấy đi làm giúp việc, tôi còn nghe nói thậm chí cơm còn không đủ để ăn."

"Thật thảm, ba mẹ cậu ấy đâu?"

"Mẹ cậu ấy hình như đã tái giá, còn ba hình như đã xảy ra chuyện gì đó…"

Trong đó có một cô gái đè thấp giọng nói: "Hình như tham tiền công ty bỏ chạy, nhưng…"

"Nhưng sao?"

"Hôm đó hình như tôi nhìn thấy một người đàn ông đang nói chuyện với Kỉ Hoài ở gần trường học, tôi thoáng nghe thấy ba ba đến gặp con hay gì đó…"

"Bùi Ngọc, em nhìn thấy cái này khi nào?"

Bùi Ngọc nghe thấy giọng nói khẩn cấp sau lưng… cô bé quay đầu nhìn Hứa Kim Kim đang đứng sau lưng mình, sửng sốt đáp: "Mới tuần trước thôi."

"Tuần trước?" Hứa Kim Kim nhắc lại, lập tức hỏi: "Bây giờ Kỉ Hoài có ở trong phòng học không?"

Bùi Ngọc liếc nhìn đồng hồ trên tường, lắc đầu: "Đã đến giờ tan học rồi, em đoán cậu ấy đã đi rồi."

"Em có biết cậu ấy sống ở đâu không?"

Hứa Kim Kim vốn đã từ bỏ hy vọng, lúc này cô lấy lại hy vọng, bởi vì quá kích động đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo.

"Cô Hứa, cô muốn tìm cậu ấy sao? Hiện giờ chắc chắn cậu ấy không có ở nhà, hình như là đi làm giúp việc tại khách sạn nơi chú họ cậu ấy làm việc vào cuối tuần."

Hứa Kim Kim lập tức hỏi: "Khách sạn nơi chú họ cậu ấy làm việc ở đâu?"

"Khách sạn Thiên Hương."



Khách sạn Thiên Hương nằm ở trung tâm thành phố Ngọc Thành, là khách sạn sang trọng nhất khu vực, vì môi trường tốt và đồ ăn đắt tiền nên hầu hết những người đến đây đều là để bàn bạc công việc.

Buổi tối, màn đêm dần buông xuống, phòng bếp của khách sạn Thiên Hương bắt đầu bận rộn, Kỉ Hoài lấy chén đĩa từ xe ba bánh xuống cất đi, cậu vừa định ra ngoài thì có người vỗ nhẹ vào vai cậu: "Kỉ Hoài, giúp tôi đưa cái này cho Tiểu Trương trên lầu, cậu ấy đang dọn bàn ở trong phòng riêng 204."

Cậu nhìn chìa khóa người phục vụ đưa cho mình, chưa kịp nói thì đã có người đẩy cậu từ phía sau: "Đi nhanh đi, ngơ ngác cái gì?"

Cậu im lặng lấy chìa khóa, quay người bước ra khỏi bếp.

"Đứa nhỏ này rất biết nghe lời."

"Ăn đồ ăn của tôi, không nghe lời tôi, muốn chết sao?"

"Lão Kỉ, tôi ra ngoài giao đồ ăn."

"Đi đi, tôi cũng ra ngay đây."

Người phục vụ bước ra khỏi bếp đến quầy lễ tân ở tầng dưới, vô nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi đang đi về phía này.

Bởi vì vẻ đẹp của cô hơn nữa… đôi mắt người phục vụ nhìn xuống cây gậy mù trên tay cô gái, vì cô bị mù nên anh ta liếc nhìn thêm vài cái.

Khi anh ta vừa định lấy khăn giấy trong tủ ra thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.

"Xin hỏi, ở đây có đứa nhỏ nào tên Kỉ Hoài không?"

Người phục vụ ngơ ngác trả lời: "Cô tìm cậu ấy có việc gì?"

Hứa Kim Kim nghe vậy, nắm chặt cây gậy mù của mình nói: "Tôi là giáo viện của cậu ấy, tìm cậu ấy có việc."