Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 34

Trần Phong nhìn Lục Yến giơ ngón tay lên, ngón tay thon dài chỉ vào một vị trí.

Anh ấy nhìn về hướng anh chỉ - đó là bàn làm việc đối diện Hứa Kim Kim, chuyện này khiến sắc mặt anh ấy cứng đờ.

Rồi một giọng nói lại chậm rãi lọt vào tai anh ấy.

"Tôi là giáo viên dạy toán thay thế mới."

Lời vừa dứt, sắc mặt Hứa Kim Kim khó hiểu lặp lại lời anh nói: "Giáo viên dạy toán thay thế mới?"

Lục Yến liếc nhìn đồng tử kinh ngạc đang giãn ra của cô, anh nhướng mày trầm giọng nói: "Sao vậy, Kim Kim không muốn làm đồng nghiệp với tôi sao?"

Hứa Kim Kim lập tức lắc đầu: "Không có, không có."

Cảm giác giống như trùng hợp vậy, chúng ta là hàng xóm, bây giờ còn là đồng nghiệp.

Đây có phải là duyên phận trong truyền thuyết không?

Không hổ danh là người cô chọn, ngay cả ông Trời cũng tạo cơ hội cho cô.

Bên này Hứa Kim Kim không sao, nhưng người bị ảnh hưởng lớn nhất là Trần Phong.

Anh ấy lặng lẽ liếc nhìn Hứa Kim Kim, khuôn mặt cô đang hướng về Lục Yến, bên má có lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Trò chơi mà anh ấy giành đã bị đánh bại một cách tàn nhẫn.

Anh ấy không cam lòng tiến lên một bước: "Không phải anh làm đầu tư sao? Sao bây giờ lại trở thành giáo viên?"

Lục Yến nhướng mi chậm rãi nói: "Đầu tư thất bại."

Nghe xong, trợ lý đặc biệt Lý đứng ngoài cửa không khỏi phàn nàn: "Nếu diễn xuất giỏi như vậy sao không làm diễn viên thay vì làm CEO."

Anh ấy mở cửa, nhìn Hứa Kim Kim đang đứng cạnh Lục Yến với ánh mắt đầy sự đồng cảm.

Tội nghiệp cô bé quàng khăn đỏ, bạn đã trở thành mục tiêu của con sói già xảo quyệt.

Đáng tiếc Hứa Kim Kim không nghe được, cô nghe được rõ ràng thanh âm trầm thấp lập tức an ủi: "Không sao, tôi tin sau này anh sẽ kiếm được tiền."

Lục Yến: "Cảm ơn Kim Kim động viên, tôi sẽ cố gắng làm việc."

Trần Phong đứng bên cạnh, bi kịch thấy mình bi kịch không thể nói được lời nào.

Ánh mắt Điền Điềm ở bên cạnh rất lâu mới nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lục Yến, cô ấy luôn cảm thấy khuôn mặt này trông rất quen, nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Anh đẹp trai như vậy, chẳng có lý do gì cô ấy lại không nhớ đến anh.

Trần Phong ở một bên chú ý đến ánh mắt của Điền Điềm, anh ấy nhíu mày đang định nói một câu mỉa mai thì lại nghe Hứa Kim Kim gọi mình.

"Thầy Trần, thầy có thể giúp tôi tìm một học sinh không?"

Anh ấy lập tức nói: "Đương nhiên có thể, huống chi một, thậm chí một trăm, tôi cũng sẽ tìm giúp cô."

Hứa Kim Kim hướng về Trần Phong với đôi mắt hình quả hạnh chứa đựng kỳ vọng.

Trần Phong liếc nhìn Lục Yến: "Dù sao thì tôi cũng làm việc ở đây được năm năm."

Tuy liên tiếp bị đánh bại, nhưng xét về thời gian làm việc, liệu anh có thể so sánh với anh ấy không? Lần này chắc chắc anh ấy thắng.

Hứa Kim Kim nghe vậy lập tức nói: "Một học sinh tên là Kỉ Hoài."

"Kỉ Hoài?"

Trần Phong cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, nhưng anh ấy còn chưa kịp suy nghĩ đã bị giọng nói của Điền Điềm truyền đến từ phía sau.

"Tôi nhớ Kỉ Hoài là học sinh lớp 11 (7) của trường trung học cơ sở. Thầy Yến, thầy không phải là giáo viên dạy toán của lớp này sao?"

Lục Yến nhướng mày nói: "Đúng vậy."

"Tôi nhớ tiết tiếp theo là tiết toán."

Lục Yến gật đầu: "Tôi chính là đến lấy sách chuẩn bị lên lớp."

Hứa Kim Kim nhanh chóng quay qua nhìn Lục Yến, giọng cô run run: "Anh có thể giúp tôi…"

Cô chưa kịp nói gì thì một giọng nói dịu dàng truyền vào tai cô: "Chuyện chính của Kim Kim cũng là việc của tôi. Đừng lo, tôi sẽ giúp cô."

Hứa Kim Kim hưng phấn muốn nắm tay Lục Yến, nhưng tay cô lại ở trong không trung.

Lục Yến giơ tay lên, anh nhìn ngón tay trắng nõn thon dài đang nắm lấy tay mình.

Hứa Kim Kim đè xuống ánh mắt nóng rực, run rẩy nói: "Cám ơn anh."

Cuối cùng cô cũng tìm được cậu bé.

Lục Yến cụp mắt xuống, anh khép ngón tay lại cảm nhận lòng bàn tay mềm mại đó, trong thanh âm có chút khàn khàn: "Không phải đã tìm được người rồi sao? Đừng khóc."

Trần Phong nhìn hai người nắm tay nhau, đúng lúc trong đầu anh ấy vang lên âm thanh của một giọng nữ the thé: "Triple kill!"

-

Trong phòng học lớp 11 (7), một số bạn nữ đang thảo luận.

"Cậu có nghe gì không? Cô Lý đi sinh, hôm nay có giáo viên toán mới đến, nghe nói là nam."

"Có đẹp trai không?"

"Đừng nghĩ tới chuyện đó. Các giáo viên nam ở trường chúng ta đừng nói là đẹp trai, cho dù có tóc cũng không tồi."

"A, nếu cậu nói vậy tôi lại càng không muốn học toán."

"Tôi cũng vậy…"

Kỉ Hoài, người lúc đó ngồi ở hàng ghế sau cau mày khi nghe những lời nhận xét đó, cậu đưa tay ôm đầu nằm trên bàn.

Chẳng mấy chốc, chuông vào lớp vang lên, lớp học trở nên im lặng.

Tất cả học sinh đều nhìn chằm chằm cửa lớp.

Mặt trời vừa mới rạng sáng, chiếu thẳng vào cửa.

Trong phòng yên tĩnh, mơ hồ nghe được tiếng bước chân chậm rãi, rất nhanh tiếng bước chân đã dừng lại, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Khuôn mặt của người đàn ông theo ánh nắng mặt trời phản chiếu trong mắt các bạn cùng lớp.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, những tiếng "Wow" vang vọng trong lớp học.