"A Nguyên thích là được rồi."
Những thú nhân khác đều nghĩ: Chờ có thời gian, lại đi kéo về cho cậu tám xe mười xe, để cho A Nguyên vui mừng hết cỡ.
Bên này của sơn động là nơi để ở, không chứa được nhiều đồ như vậy. Bạch Nguyên chỉ lấy một cây nhỏ để nghiên cứu, toàn bộ phần còn lại đều đặt vào sơn động ở bên cạnh đống củi.
Sói đen đã làm việc cả ngày nên ngủ rất sớm.
Bạch Nguyên đang đắp thảm da thú, những cọng cỏ được sấy khô trở nên mềm mại nằm gọn ở trong lòng bàn tay cậu.
Phần lớn cỏ mà nhóm chú A Sơn tìm về đều được ngâm trong nước đến mức tan ra. Nhìn số lượng thì có vẻ là cố tình tìm loại này.
Bạch Nguyên lật xem.
Lông mi cậu rung rung, ánh mắt tập trung.
Chất dính thực vật ở trên bề mặt đã được loại bỏ gần hết, chỉ còn lại những sợi thực vật rõ ràng từng sợi một, rất giống với cây gai.
Có nhiều loại dây gai, cậu chỉ từng thấy vài loại.
Lá cây gai dầu trông giống như móng gà, mặt sau của lá cây gai có màu trắng, mấy con bọ màu trắng màu đen hay thích đậu trên đó.
Câu thơ “Hồ của Đông Môn, có thể ngâm gai” trong Kinh Thi cũng nói về cây gai.
Và còn có dây sắn, cũng là dây được làm từ rễ sắn…
Củi đang cháy vang lên tiếng động nhẹ nhàng, thận trọng, không có quấy rầy thiếu niên đang suy nghĩ.
Bạch Nguyên chăm chú mày mò thứ ở trong tay.
Cậu kéo hai đầu cỏ, sợi xơ bị mắc vào da cũng rất khó đứt.
Nếu muốn dùng cây gai, cần phải loại bỏ chất keo thực vật, chỉ để lại sợi xơ thực vật. Các loại gai khác nhau có những cách xử lý khác nhau. Ví dụ, cây gai dầu cần được ủ, cây sắn thì cần nấu.
Mà hiển nhiên, chú A Sơn đã chu đáo những loại cỏ không cần phải xử lý chất keo, có thể nói là đã được ủ trong thiên nhiên.
Có khi đây là một loại cây gai nào đó cũng nên.
Tạm thời không nhắc đến cỏ này, chỉ riêng việc nhóm chú A Sơn cất công chọn cỏ đã được ngâm, cũng khiến Bạch Nguyên không khỏi nhướng mày.
Không thể không khen một lần nữa:
Sói nhà họ thật sự rất giỏi!
Dù đó là loại cỏ hay loại cây gai gì, miễn có thể dùng là được rồi.
Bạch Nguyên đặt thứ đang cầm trong tay xuống, đã nghĩ ra việc mai phải làm.
Diệu thấy cậu đã xem xong, nhẹ giọng nói: "A Nguyên, dựa vào đây."
Bạch Nguyên ngoan ngoãn dựa vào, ôm lấy móng vuốt lớn của Diệu, nhắm mắt lại.
Khi đang mơ màng thϊếp đi, cậu chợt lóe lên ý nghĩ Diệu đã gầy đi . Tim cậu dâng lên một cảm giác chua xót, bàn tay ôm lấy móng vuốt không khỏi siết chặt.
Thức ăn vẫn chưa đủ.
*
Ngày hôm sau, sau khi dành cả buổi sáng để nấu ăn, rồi nghỉ ngơi vào buổi trưa thì mọi người bắt đầu làm việc.
Một xe cỏ khô chất đống ở trong sơn động cách vách được đẩy ra.
"Chú A Sơn, mọi người có thể cắt trực tiếp cỏ ở trong nước không?" Bạch Nguyên hỏi.
Sáng nay cậu mới chợt nhớ ra, trời lạnh thế này nước làm sao có thể cắt cỏ trong nước được.
Qua một đêm, cỏ ở giữa xe kéo đã đóng băng. Cứng rắn, còn rất nặng.
A Sơn: "Những loại cỏ lông dài đều bị tuyết che phủ, chỉ có cỏ dưới nước mới có thể thu hoạch."
Bạch Nguyên thầm nghĩ đúng là như vậy.
Cậu vội hỏi: "Cỏ trong nước không bị đóng băng sao?"
"Không."
"A Nguyên không biết, nước ở đó nóng lắm."
"Suối nước nóng!" Bạch Nguyên ngạc nhiên, vốn dĩ vừa rồi cầm cỏ trên tay còn thấy hơi nặng nhưng lúc này lại nhẹ đi rất nhiều.
Cậu có tinh thần rồi!
"Suối nước nóng là gì?"
Bạch Nguyên không thể kìm nén được nỗi phấn khích: "Chính là nước nóng, có bốc hơi trắng."
"Không có, không có hơi trắng, chỉ là nước không bị đóng băng hoàn toàn."
Nước lưu động?
Nước lưu động cũng khó bị đóng băng.
Bạch Nguyên quay đầu, chú ý thấy bó cỏ trong tay mình đã được Diệu cầm lấy. Cậu cười hì hì.
Được rồi, cảm giác thấy cỏ nhẹ đi là do ảo giác của cậu.
"Đợi khi nào cháu rảnh rỗi sẽ sang đó xem."
"Bây giờ không được!" A Sơn lập tức nói.
Những con sói khác:
"Ngày mai cũng không được."
"Mùa đông cũng không được!"
"Không có sói đi theo thì không được."
Giọng nói của Mộng dịu dàng, trong trẻo: "Chưa trưởng thành cũng không được.”
"Đúng đúng đúng!" Đám sói vô cùng đồng ý.
Bạch Nguyên thắc mắc: "Tại sao?"
Diệu đặt lại bó cỏ vào tay cậu: "Quy định của bộ lạc. Bé con dễ bị thương, chưa trưởng thành thì không được phép rời khỏi phạm vi núi sói."
"Không phải từ nhỏ chúng ta đã được huấn luyện kỹ năng sinh tồn rồi sao?"
"Không! Sau khi trưởng rồi từ từ học cũng được, bé con quan trọng hơn." Đối với bộ lạc sói đen đã vài chục năm không có sinh bé con mới, không có gì quan trọng hơn bé con cả.
Bạch Nguyên: "Được rồi, cháu biết rồi."
Cậu tuân thủ quy định, dù sao cũng không lâu nữa.
Một xe cỏ đã được dỡ hết.
Trên khoảng đất trống bên ngoài sơn động cũng đã dựng mấy khối đá lớn có độ lõm. Trên đá, những con sói có kinh nghiệm làm nồi như Thụ, Hồ, Hà đang đào đá như đào đất để làm nồi.
Bạch Nguyên dẫn theo vài sói khác, quét sạch một khoảng đất trống không có tuyết, khoảng chừng bốn mươi, năm mươi thước vuông.
Thảo dẫn theo sói mang một ít củi ra ngoài, sau đó bắt đầu đi ra bãi sông tìm đá làm bếp.
Bạch Nguyên nhìn chằm chằm về hướng họ đi…
Phía bên trái của núi sói.
Cậu nhếch mép, hóa ra sông ở bên đó.
Gò mát chợt lạnh buốt, làm Bạch Nguyên giật mình.
Sau khi lấy lại tinh thần thì thấy chóp mũi của Diệu đang chọc vào mặt mình.
"A Nguyên, không được đi."
Bạch Nguyên giơ tay lên thật cao, lập tức nắm lấy lỗ tai mềm của hắn: “Tôi đâu có nói muốn đi."
Khoảng cách đến sông không xa, con sông gần nhất cách núi sói một cây số. Tuy nhiên sông đã đóng băng, nên Bạch Nguyên không thể nhìn rõ nó có hình dạng như thế nào.
Thu ánh nhìn về, Bạch Nguyên đi giúp làm nồi.
Cậu thử móng vuốt của mình, chỉ cào được một cái, sau đó bị Diệu vẫn luôn chú ý đến cậu ngậm lấy gáy.
"Ôi! A Nguyên, móng vuốt của cậu bị hỏng rồi!" Thụ dừng lại, vừa ngạc nhiên lại đau lòng.
Ngay lập tức, tất cả những con sói đều xúm lại xem móng vuốt của Bạch Nguyên.
Mộng cầm lấy móng vuốt trước của Bạch Nguyên đặt trong lòng bàn tay, móng vuốt lớn gần bằng tay cậu.
Giọng nói dịu dàng thường ngày của hắn có chút nghiêm nghị: "Bị cào tróc lông luôn rồi."