Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói

Chương 28: Phải tin tưởng chó sói nhà mình chứ

Củi cháy lách tách, chiếu sáng nửa khuôn mặt ửng đỏ của Bạch Nguyên. Lớp lông mềm mại trên mặt giống như một quả đào.

Thừa dịp hiện tại mọi người còn chưa buồn ngủ, Bạch Nguyên lập tức làm mẫu cho mọi người.

Từ việc làm cần câu phiên bản đơn giản, dây câu làm từ dải da thú thô ráp, đến làm lưỡi câu bằng xương đã được mài, rồi đến dây chuyền đá…

Phần trước vô cùng suôn sẻ nhưng đến phần dây chuyền đá thì bị mắc kẹt.

Làm dây chuyền đá rất đơn giản, chỉ cần mài hai rãnh ở giữa để cố định dây là được.

Cậu vào trong động tìm một lượt nhưng không thấy viên đá nào.

Thảo hỏi: "A Nguyên tìm gì vậy?"

"Tìm hòn đá nhỏ."

"Lớn cỡ nào?"

Bạch Nguyên dùng ngón tay cái và ngón trỏ để ra dấu.

Thảo gật đầu, sau đó những con sói gần bức tường cũng rối rít dùng móng vuốt để moi.

"Rào rào…"

Bạch Nguyên trợn mắt há mồm.

Trong thoáng chốc, hết con sói đen này đến con sói đen khác tới trước người mình.

Thảo đặt viên đá nhỏ cuối cùng xuống, vẫy tay về phía Bạch Nguyên vẫn còn ngơ ngác. "A Nguyên, cậu xem đủ chưa?"

Bạch Nguyên cúi đầu, những viên đá mang dấu móng vuốt của sói được xếp thành hình một ngọn núi nhỏ. Viên đá cuối cùng còn được dựng thẳng đứng, làm thành đỉnh “núi nhỏ”.

Bạch Nguyên nuốt nước bọt, lặng lẽ gật đầu.

Đủ rồi, đủ đến mức không thể đủ hơn được nữa.

*

Bóng tối mờ mịt, không thấy ánh sao.

Sau khi làm xong một bộ cần câu thô sơ, những con sói đen trong động đã nằm xuống đất, mắt nhắm hờ cố gắng chống đỡ.

Bạch Nguyên bị buồn ngủ lây, vừa rời tay khỏi cần câu đã ngáp một cái.

Diệu nằm nghiêng, ôm Bạch Nguyên kề sát bụng mình. Đắp da thú lên, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Vừa dứt lời, trong bộ lạc phát ra tiếng reo hò vang trời.

Bạch Nguyên chui vào ẩn mình trong bộ lông mềm mại trên bụng Diệu, hô hấp dần đều đặn.

*

Ánh nắng ban mai nhạt nhòa, mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống, ánh sáng trên mặt tuyết trở nên loang lổ.

Những đốm sáng bạc, nhảy vào cửa động.

Trong động, chiếc nồi đá bị cháy đen ở bên ngoại lại một lần nữa được bao bọc bởi ngọn lửa. "Ùng ục", canh thịt màu trắng đậm nổi lên bong bóng.

Bạch Nguyên híp mắt, lờ mờ nhìn thấy Thụ ném vài thứ gì đó giống như bông tuyết vào nồi.

Chắc hẳn là muối.

Vì A Sơn phải dẫn chó sói đi ra ngoài, nên bữa sáng hôm nay đã được nấu sớm hơn. Lúc này mặt trời mới xuất hiện được một lúc, nồi canh thịt đầu tiên đã được nấu xong.

Sau khi nhóm A Sơn ăn no, phần còn lại mới đến lượt những con sói khác.

Bạch Nguyên ngồi dậy, cầm bát cơm của mình định xếp hàng.

Lúc này, nhóm A Sơn đã ăn xong, nằm sấp trên mặt đất. Những thú nhân sói đen khác buộc áo da thú và giày óng đã được gói kỹ lên người của họ. Ngoại trừ cái này, còn có hai chiếc xe kéo được làm từ trước.

"Diệu, A Nguyên, chúng ta đi đây."

A Nguyên vội nói: "Chú A Sơn, chú ý cẩn thận."

"Ừ!"

Cơn gió lướt qua trước người, làm mái tóc đen mềm mại của Bạch Nguyên hơi bay lên.

Nhìn lại thì nhóm A Sơn đã chạy ra khỏi động.

Mặt tuyết được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh, năm con sói đen lớn hóa thành những đốm đen, ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong khu rừng.

Bạch Nguyên lấy lại tinh thần.

Diệu: "A Nguyên, qua đây ăn canh."

Trong nồi đã không còn gì nữa, Bạch Nguyên cầm bát rỗng của mình quay lại bên cạnh Diệu. Cậu cau mày, không giấu được sự lo lắng: "Loại cỏ đó thật sự mọc ở gần đây sao?"

Diệu đưa bát của mình cho cậu: "Ừ, nửa ngày Đại Hoang là có thể đi về."

Nửa ngày Đại Hoang…

Trong lòng Bạch Nguyên thầm áng chừng.

Theo quan sát của cậu, tốc độ của sói đen vốn đã rất nhanh. Sói mà cậu từng thấy ở kiếp trước có thể chạy được năm sáu chục cây số trên một giờ, vậy sói đen chắc chắn còn chạy nhanh hơn chúng nhiều.

Cả đi cả về mất nửa ngày, tức là bây giờ ra ngoài, chắc sẽ trở về vào lúc mà mỗi ngày họ thường ăn uống xong.

Tuyết rơi nên không dễ chạy, tốc độ tuy chậm hơn nhưng vẫn phải vượt qua quãng đường mấy chục cây số.

Thật xa.

"Ở bên kia cũng là lãnh địa của bộ lạc sói đen, lần này A Sơn ra ngoài cũng xem như tuần tra. A Nguyên không cần lo lắng."

Bạch Nguyên gật đầu, cầm bát canh đã được hâm nóng lên, cắm đầu uống một hớp lớn.

Uống xong lại theo thói quen đưa cho sói đen: "A Diệu, uống đi."

*

Mọi người ăn xong, Thảo và Mộng dẫn mọi người đi làm việc của mình.

Bạch Nguyên đi lại trong đó, thỉnh thoảng nhìn xem có làm đúng không.

Cậu lo lắng cho những chó sói đi ra ngoài. Giờ này rồi, cũng không biết đã đi đến đâu nữa. Cậu vẫn chưa quên, lần trước bộ lạc của nhà mình đánh nhau một trận với bộ lạc Móng Đen, có rất nhiều thú nhân bị thương.

Trong sơn động, tiếng gõ, tiếng mài không ngừng nghỉ.

Bạch Nguyên đang suy nghĩ chuyện bên ngoài, khi quay lại thì phát hiện trong đội của Mộng, thú nhân đã chia làm hai nhom. Một nhóm cầm xương làm hình dạng cơ bản, một nhóm mài giũa chi tiết.

Bạch Nguyên nhìn rồi đột nhiên bật cười.

Các thú nhân có kinh nghiệm sinh tồn của riêng mình, bất kể là thú nhân đi săn ở bên ngoài hay thú nhân ở nhà, đều như vậy.

Một “Bé con” như cậu, tốt nhất nên tập trung làm việc cho tốt.

Diệu nhìn thấy nụ cười trên môi Bạch Nguyên, kéo cậu đến bên cạnh mình: “Sắp trở về rồi.”

Phải tin tưởng chó sói nhà mình.

Dây chuyền đá dễ mài, chỉ cần dùng đá đập hoặc dùng móng vuốt mài đều được. Chỉ cần gia công đơn giản một chút là được, vì vậy công đoạn này làm rất nhanh.

Lưỡi câu thì không giống như vậy.

Tầm quan trọng của độ bén là không thể bàn cãi. Vừa phải mài thành xương mỏng, lại phải cẩn thận để không làm xương bị gãy.

"A Nguyên, nhìn xem có được không?”

Đội của Thảo đã làm xong những dây chuyền đá.

Mộng ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười dịu dàng, lại cúi đầu tiếp tục công việc mài xương cá trong tay.

Kiểm tra thấy dây chuyền đá của phía Thảo đã đạt tiêu chuẩn, mọi người không cần phải nói, lại giúp đỡ làm lưỡi câu.