Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói

Chương 18: Hồi ức của Diệu

Thụ xung phong dẫn đầu, mấy con sói còn lại cũng bật dậy đuổi theo. Bất kể có khát hay không cũng phải tham dự lần đầu tiên được uống nước ấm này mới được.

Nhưng đợi tới lúc nước ấm xuống bụng, từng tiếng thở dài khoan khoái lần lượt vang lên.

“Thoải mái quá…”

Dòng nhiệt ấm áp, dễ chịu chảy từ đầu lưỡi xuống tới dạ dày, đàn sói đen quỳ rạp trên đất, hai bàn chân lớn giãn rộng.

Sau khi nghỉ một lát, Bạch Nguyên ngửa đầu nhìn Diệu đã biến về dạng sói, đang nằm sấp sau lưng mình, rồi bưng tô của hắn lên, múc chút nước ấm tới.

“Uống xíu đi, ấm lắm.” Cậu đưa tô tới sát bên miệng Diệu.

“Em uống đi.”

Bạch Nguyên liếʍ liếʍ môi, đúng là rất khát, thế là cậu chu môi thổi vài lần, sau đó không chút khách khí uống vài ngụm, cuối cùng đặt tô xuống bên cạnh hắn, quay sáng dạy các con sói khác may đồ tiếp.

Mọi người mê mẩn trợn mắt nhìn, mấy cái “Vòng eo” rồi “Số đo” gì đó mà A Nguyên nói quả thật họ không hiểu, nhưng phỏng theo động tác của A Nguyên thì có thể bắt chước mười trên mười.

Thế nên lần dạy học này cũng ra hình ra dáng lắm.

Trước đây Bạch Nguyên là một người đơn độc, vì thành tích học tập tốt nên cậu nghiên cứu cả hai mảng lịch sử và văn học. Sau thi tốt nghiệp đại học cậu làm giáo viên lịch sử vài năm rồi tình cờ trở thành một nhà văn tự do.

Bạch Nguyên chu du khắp nơi để tìm nguồn cảm hứng, lúc rảnh rỗi cậu thích đọc sách.

Cậu đọc đa dạng các thể loại sách khác nhau, sau này, số lượng sách mà cậu sở hữu nhiều đến mức phải cải tạo một căn phòng dành cho khách trong nhà thành phòng sách để cất giữ chúng.

Bởi vậy, cậu có kinh nghiệm trong việc giảng dạy và cũng từng đọc những cuốn sách liên quan đến thiết kế thời trang.

Nhưng mà nếu bảo Bạch Nguyên thiết kế thì... cậu không làm được.

Tuy nhiên cậu vẫn có thể dựa vào mẫu có sẵn để làm ra được loại quần áo đơn giản nhất.

Bạch Nguyên đặt da lông lên bàn, dùng thân vẽ phác họa lên trên.

Cậu vừa nói vừa biểu diễn, đến khi hoàn thành miệng cậu đã khát khô, Bạch Nguyên định cầm ly nước bên cạnh lên uống mới phát hiện bên trong chẳng còn giọt nước nào.

"Khát à?"

Bạch Nguyên còn chưa trả lời thì Diệu đã đứng lên, ngậm cái ly bước tới bên cạnh chiếc nồi bằng đá.

Bạch Nguyên mỉm cười, lắc người biến trở về hình dạng một con sói rồi giơ móng vuốt lên, tạo thành hình dạng của một cái móc câu: "Bây giờ thì dựa vào đường vẽ lúc nãy để cắt ra."

Cậu di chuyển móng vuốt của mình, cẩn thận cắt bộ quần áo.

Móng vuốt của sói có thể sử dụng như một con dao, mọi thứ ở lục địa này đều rất thần kỳ.

Bàn tay to đưa chiếc ly đến bên môi cậu, Bạch Nguyên đang tập trung nhìn tấm da thú nên chỉ tùy tiện uống vài ngụm.

"Uống thêm chút nữa."

Bạch Nguyên dừng tay lại, ngẩng đầu đối diện với người trước mặt.

Nhìn ở khoảng cách gần thì các đường nét trên khuôn mặt của Diệu rất đẹp, mái tóc dài màu đen tuyền, mềm mượt như lụa xõa tung trên vai. Nếu hắn búi tóc lên và mặc vào một bộ áo giáp sẽ giống hệt như một vị tướng quân sắp ra chiến trường.

Bạch Nguyên ngắm nhìn vài lần mới ngượng ngùng dời tầm mắt đi, cúi đầu uống nước.

Bỗng nhiên, vành tai cậu bị véo nhẹ.

Bạch Nguyên giật bắn mình, cảm giác tê dại lan từ sống lưng lên tận da đầu, suýt chút nữa cậu đã vứt cái ly xuống.

Vậy mà đầu sỏ lại không ý thức được hành động của mình có gì sai.

Diệu: "Lỗ tai em đỏ quá, em không khoẻ à?"

"Không, không có." Mặt Bạch Nguyên hơi ửng hồng, cậu đẩy nhẹ cánh tay trước mặt ra rồi né sang bên cạnh.

Sau đó, trước ánh mắt vui vẻ và yêu thương của mọi người, cậu ho vài tiếng để gạt bỏ sự xấu hổ rồi tiếp tục cắt.

Diệu đứng kế bên thì uống hết lượng nước còn dư lại trong ly. Kế tiếp, hắn quan sát Bạch Nguyên một lát rồi mới biến trở về thành sói, bảo vệ bên cạnh cậu.

Diệu cao, khủng xương cũng lớn nên cậu phải cắt ráp ba mảnh da thú mới đủ may cho hắn một cái áo lông cừu.

Gân thú trong hang động được dùng như chỉ để mấy quần áo. Bởi vì kim làm từ xương động vật rất khó đâm xuyên qua da thú nên khi may vá, Bạch Nguyên theo thói quen bảo Diệu đang canh giữ phía sau cậu dùng móng vuốt sắc nhọn của hắn chọc thủng một lỗ nhỏ ở mép ngoài của tấm da.

"Đường may khít thì gió sẽ không lùa vào được."

Nói xong, cậu mấy một đoạn rồi giơ lên cho mọi người cùng xem.

Á thú nhân được đánh giá khéo tay quả không sai, đến bước này, mọi người có thể tự hoàn thành sản phẩm của mình được rồi.

Thấy vậy, Bạch Nguyên tập trung vào chiếc áo trên tay mình.

Diệu cứ ngắm nhìn khuôn mặt sạch sẽ, trắng nõn của Bạch Nguyên mà ngoắc đuôi đầy vui vẻ. Hồi hắn còn nhỏ, mỗi lần cha may váy da thú cho phụ thân trông ông ấy cũng đẹp trai như vậy.

Diệu đắm chìm trong hồi ức, càng lúc càng ép sát vào mặt Bạch Nguyên.

Bạch Nguyên nín thở, không dám nhúc nhích.

Chóp mũi lạnh lẽo và ướŧ áŧ kề sát mặt cậu.

Bạch Nguyên chớp mắt, nghiêng đầu cười với hắn.

"Kim làm từ xương không thể đâm xuyên qua da thú được, làm sao đây?"

Diệu cẩn thận đặt bộ móng vuốt lớn của mình vào tay A Nguyên: "Cho em này, cứ dùng tùy thích đi."

Mỗi ngày đều uống canh cá nhiều nước ít thịt, cho nên nhóm người thú chỉ mới chạy tới chạy lui trong hang động vài lần thì đã đói bụng.

Nhưng không giống lúc trước, hiện tại cơn đói tới chậm hơn.