Hàng mi hẹp dài như bị hơi nước trêu đùa, chỉ một lát đã có vô số giọt nước nho nhỏ, trong veo đọng lại bên trên. Đôi môi mềm mại dán lên miệng chén, cẩn thận nhấp một ngụm canh.
Rể cỏ xen lẫn thịt cá trông không quá ngon mắt nhưng hương vị lại không chê vào đâu được. Mùi tanh đã mất tăm mất tích, chỉ còn hương đất và nước tuyết nhàn nhạt quanh quẩn, ngon đến muốn nuốt cả lưỡi.
“A! Nóng! Nhưng ngon quá!”
“Tuyệt cú mèo, sau này năm nào ta cũng phải ăn mới được…”
“Xì xụp, xì xụp…”
Bạch Nguyên chợt tỉnh lại từ hương vị thơm ngon của canh cá. Lúc này, cậu mới chú ý tới tiếng húp canh ừng ực bên tai, Thụ - người lúc trước còn mạnh miệng bảo cá không ăn được giờ lại dùng hai chi trước ôm chặt lấy thành tô, chỉa mông về phía mấy con sói khác, vùi đầu húp lấy húp để.
Mấy con sói còn lại cũng chẳng khác gì.
Quét mắt một vòng, ai cũng mặt đối mặt với vách tường, đồng thời vươn hai móng vuốt to bự che chở cái tô của mình.
Với góc nhìn của Bạch Nguyên, cậu chỉ thấy được cái đuôi với bộ lông dựng đứng trông có vẻ đang rất sảng khoải của bọn họ. Tiếng cắn xé, nhai nuốt liên tục vang lên đã thể hiện rất rõ ràng sự yêu thích của họ dành cho món canh cá.
Cậu nhoẻn miệng cười, nâng chén lên nhấp một ngụm.
Thích là tốt rồi.
Bạch Nguyên nghiêng đầu nói với Diệu: “Rõ ràng lúc trước họ còn khăng khăng bảo thịt cá không ăn được.”
Diệu húp hết nửa tô canh cá, sau đó đổ phần còn lại vào chén của Bạch Nguyên đang nằm dựa vào người mình: “Tốc độ ăn của thú nhân sói rất nhanh, cá lại nhiều xương nên rất hay bị hóc.”
“Không phải là họ không thích ăn, mà là sợ ăn cá.”
“Chỉ là mạnh miệng không muốn thừa nhận thôi.”
Bạch Nguyên trợn mắt, lần đầu tiên cậu cảm thấy tuy dáng vẻ của tộc nhân có hơi đáng sợ, nhưng kỳ thật lại rất đáng yêu.
Thấy người bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, Bạch Nguyên biết Diệu lại chia thức ăn cho mình, bèn nói: “Anh ăn đi, tôi đủ ăn rồi.”
Diệu vẫn nằm yên bất động, Bạch Nguyên đành giơ tay nhéo tai hắn một chút: “Nhanh ăn đi, nguội là không còn ngon nữa đâu.”
Diệu nhìn cậu một lúc, sau đó lại cúi đầu.
*
Năm con cá vốn là khẩu phần của một bữa.
Thịt đã không nhiều, còn chỉ nấu có một nửa.
Ăn canh cá rất nhanh đói nên phải ăn no mới được, vì vậy cũng không cần để chừa lại số cá còn dư làm gì.
Chẳng cần Bạch Nguyên nhắc nhở, Thụ - người phụ trách chia thức ăn sau khi thèm thuồng húp nốt phần canh còn lại trong tô đã lập tức bật dậy nấu nồi thứ hai.
Đun sôi nước tuyết, bỏ cá vào nồi, lại cho thêm một bó rễ cỏ và hai quả chua chua.
Lúc này, Khưu đang ngồi cạnh đống lửa, miệng nhai rễ cỏ. Thấy hành động này của Thụ bèn bảo: “Diệu, hya là cho hết toàn bộ rễ cỏ và trái cây của bữa chiều vào luôn đi, được không?”
“Sau khi nấu xong, cỏ nở to hơn mấy lần, nhai dai dai, chắc bụng hơn lúc chưa nấu nhiều lắm.”
Ban nãy, đám sói chỉ lo ăn cho đỡ thèm, hương vị của canh cá còn chưa nếm đủ chứ đừng nói đến thứ rễ cỏ mà mỗi con sói chỉ được phân chưa đủ một ngụm.
Dai dai là cảm giác như thế nào? Căn bản nếm không ra!
Hai mươi mấy đôi mắt sói đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Diệu.
Diệu: “Ăn hết là chiều không còn gì nữa đâu.”
Bạch Nguyên cũng muốn để mọi người ăn no. Lúc trước, sói chỉ cần ăn một bữa một ngày cũng không sao, một bữa đó no là được, còn những bữa khác bị đói cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng tình hình hiện tại thì khác, nói trắng ra là trong đàn lúc này, ngoại trừ cậu thì không một con sói nào có thể ăn no cả.
“Không có thì thôi.”
“Ta vẫn còn muốn ăn nữa.”
“Đúng vậy, ta vẫn chưa ăn đủ mà.”
Diệu ngồi dậy, đôi mắt sắc lạnh như băng khẽ đảo qua bầy sói, trong một thoáng chớp mắt đó, lần đầu tiên Bạch Nguyên nhìn thấy khí chất Vua Sói tỏa ra từ người Diệu.
Vừa mạnh mẽ lại kiêu hùng.
Bình thường lúc nào Diệu cũng tỏ ra biếng nhác, làm gì có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ này.
Đúng lúc này, ánh mắt Diệu bỗng nhìn trúng đôi con ngươi trong veo của Bạch Nguyên, khí phách uy nghiêm chợt biến mất, để lộ nụ cười cưng chiều.
Hắn khẽ cọ nhẹ đầu mũi lên má Bạch Nguyên.
“Thôi được.”
“À hú!”
“Mau mau, thả vào đi!“
Bạch Nguyên chầm chậm giơ tay: “Thật ra… có thể nấu thêm một nồi nữa mà.”
“Cũng đúng ha.” Thụ thuần thục múc phân nửa số cá còn chưa chín trong nồi ra, đổ lên tấm da trâu. Phần rễ cỏ và trái cây để dành cho bữa tối cũng được chia làm hai, cộng thêm lần nấu cơm hồi sáng thì đây đã là lượt nấu thứ ba trong ngày, mặt trời cũng đã dâng cao tới đỉnh đầu.
*
Trong sơn động, Thụ dùng móc vuốt khẩy cọng rễ cỏ cuối cùng đến miệng tô, “Sột” một tiếng, hút vào trong miệng.
Tiếng sột soạt khi chén gỗ cọ vào tấm da liên tục vang lên.
Đám sói đen gần như đồng loạt buông tô của mình xuống.
Thời khắc ấm áp nhất trong ngày đã đến, đàn sói hiếm hoi lắm mới ăn được một bữa no giữa trời đông khẽ đưa mắt liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lặng lẽ nhếch môi, sau đó ôm bụng tản ra chỗ khác.
“Gừ… hức!”
Thụ vội vàng giơ móng che miệng, chi trước vẫn bất động, chi sau lại ra sức đạp vài bước về phía trước, trên tấm da thú, chầm chậm uốn éo cái mông, đồng thời dồn sức xuống lưng, miệng gầm gừ một tiếng, từ tốn lật người mình lại.
Y thở dài một hơi, rồi tiếp tục nằm xoài ra đất như một đống thịt nhão.
“Nếu biết canh cá ngon như vậy thì chúng ta đã trữ nhiều một chút rồi.”
Hai con sói Hồ và Hà nằm hai bên y khẽ gục gặc cái đầu, thiu thiu ngủ, tiếng ngáy nhè nhẹ lại rõ ràng khiến đám sói đã ăn no uống say còn lại cũng bị cuốn vào cơn buồn ngủ.
“Hóa ra cá ăn ngon tới vậy.”
“Hà…”
Từ phần lông trắng bệch trên trán của Khưu khẽ bốc lên từng làn hơi nước mờ ảo, tựa như hương trầm phảng phất. Giọng nói già nua của ông như được tiếp thêm sức sống: “Nếu mấy đứa còn sức thì có thể ra sông bắt mà.”
“Hầy, băng dày lắm, mà có đυ.c thủng cũng không bắt được.”
Ánh mặt trời màu quả quýt rọi vào hang động, chiếu vào người cục bông trắng trẻo, mềm mại đang rúc giữa hai chi trước của sói đen to bự. Trong tiếng ngáy rền vang quanh hang động, đôi tai nhỏ được mặt trời sưởi ấm khẽ giật giật.
Bộ lông trắng tinh của cục bông khiến sói đen to lớn không kiềm lòng nổi mà duỗi mũi tới, cọ nhẹ.
Đôi tai nhỏ nhọn hoắc của Bạch Nguyên khẽ run run, vội vàng chui xuống dưới lớp lông rậm rạp của sói đen.
“Diệu, sông cách đây xa không?” Giọng nói mệt mỏi của cậu lọt vào tai hắn, nghe càng thêm dịu êm.
Diệu: “Không xa.”
“Thế tôi…”
“Không cho đi.”
“Thức ăn của bộ lạc sắp hết rồi, không có đủ ăn…” Cách một lớp lông dày, giọng cậu nghe còn nhỏ hơn cả lúc thì thầm.
“Hồi trước từng có thú nhân chết đuối dưới sông đó, sâu lắm, thức ăn rồi sẽ có thôi.”
Diệu le lưỡi liếʍ cục bông trắng trong ngực, tiếng ru ngủ ngày càng trầm thấp.
Tới khi hô hấp của Bạch Nguyên trở nên đều đặn, Diệu mới hướng mắt nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, khẽ siết chặt cơ thể Bạch Nguyên, nhắm mắt lại.
Có thể nấu rễ cỏ để ăn mà.
Dù phải lội tuyết đào rễ cỏ thì Diệu cũng không cho phép Bạch Nguyên tới gần sông.